PDA

View Full Version : Khi làn khói sàn diễn dần tan



Lead
26-07-2011, 06:28 AM
Khi làn khói sàn diễn dần tan (http://mekimdung.blogspot.com/2011/07/khi-lan-khoi-san-dien-dan-tan.html)


Ngày 17.7.2011 Huế tổ chức Liên hoan khiêu vũ, anh từ Hà Nội vào Huế để tập cùng một bạn nhảy ở Huế để tham gia giải. Dưới đây là bài viết trên blog về cảm nhận của a sau những chuyến đi, sau cuộc thi này, mời các bạn cùng đọc để thấy niềm đam mê cháy bỏng của anh:


Sáng sớm nay khoác ba lô ra khỏi nhà anh Thành để về Hà Nội, căn nhà vắng vẻ, tôi chợt cảm thấy mấy tuần qua đã trôi đi như một giấc mơ. Mới hôm qua thôi, chính chỗ này, gian nhà tấp nập đông vui. Các cô gái ngồi trang điểm, váy áo đẹp xúng xính. Các chàng trai chải chuốt. Mọi người náo nức chuẩn bị cho giây phút thi đấu trên sàn diễn. Giờ tất cả vắng lặng như tờ.


Mấy tuần qua, tôi thân ở Hà Nội nhưng hồn nằm trong Huế. Bắt đầu từ một buổi sáng, cũng bình thường như mọi sáng khác, YM của tôi rung lên, anh bạn tango Huế Thành gọi: “Huế chuẩn bị tổ chức một cuộc thi khiêu vũ, có mang tango vào chơi một chuyến không?”


Tôi đồng ý ngay. Cũng phải nói thêm, cái món tango của tôi là tango Achentina, hiện vẫn đang không được thịnh hành ở Việt Nam lắm. Chẳng bao giờ có cuộc thi nào, cũng chẳng bao giờ có những liên hoan lớn, chỉ có mấy buổi lẻ tẻ do những nhóm tango vẫn còn manh mún tổ chức ra để chơi với nhau. Tự nhiên lần này Huế lại có một cuộc thi với cái tên mĩ miều là Khiêu vũ nghệ thuật, chấp nhận tất cả các thể loại điệu nhảy, không cần một chuẩn nào hết, trông cứ đẹp mắt là OK. Tango ngồi lẫn với Rhumba, Chacha thi chung với Bebop. Giờ thêm cả Tango Achentina của tôi nữa.


Để tăng thêm bản sắc, tôi sẽ nhảy cùng một cô gái Huế và bảo vệ màu cờ sắc áo cho HIDC, clb của anh Thành. Tôi có 2 tuần trước khi lên sàn thi đấu. Đúng ra là 2 cuối tuần. Cứ chiều thứ 6, tan giờ làm tôi khoác balo lên đường vào Huế. Sáng thứ 2 lại có mặt ở Hà Nội đóng vai một công chức gương mẫu.


Tuần đầu tiên, sau 13 tiếng ngồi ô tô, Huế đón tôi bằng một sớm thứ 7 nắng đẹp bên cầu Trường Tiền, và tỏa nắng không kém là nụ cười chào tôi của Hoa, cô bạn nhảy mới gặp 1 lần. Nụ cười của cô sau đó vẫn đẹp nhưng không còn tươi được như thế nữa mà chan hòa với những giọt mồ hôi tuôn ra như suối. Sáng tập đến trưa, trưa tập đến chiều, chiều lại tập đến tối. Trong lúc chờ đến giờ tập buổi tối, chúng tôi ngồi dưới chân cầu Trường Tiền nhìn hoàng hôn dần buông xuống dòng sông Hương. Tôi bỗng tự hỏi, điều gì đã khiến tôi trong một chiều thứ 7 rất bình thường như thế này, đi hàng mấy trăm cây số ngồi ở Huế đây. Điều gì đã khiến cho chúng tôi, hai người mới chỉ một lần gặp mặt, mà giờ ngồi yên bình bên nhau như những người bạn thân thiết lâu năm. Phải chăng đó là Tango?


Mấy ngày đầu quay lại Hà Nội, bên tai tôi cứ văng vẳng giọng Huế. Tôi đếm từng ngày đến cuối tuần để lên đường. Rồi bất ngờ tôi bị ngã, rạn xương ngón cái. Tôi đau chân thì ít mà nóng lòng thì nhiều. Huế gọi điện ra hỏi thăm liên tục. Tưởng như phải hủy kế hoạch thì bỗng nhiên BTC hoãn lại 1 tuần, cho tôi thêm chút thời gian chạy đua với cái xương.


Một tuần trước ngày diễn, dù chân vẫn đau nhưng không còn thời gian, tôi lại xách ba lô vào Huế, lần này tôi bay. 19h30, họ thông báo với tôi máy bay hết chỗ, tôi không bay được chuyến này. Vé của tôi là vé giá rẻ, nếu không đi được chuyến này thì phải tối thiểu 4 ngày sau mới được đi. 19h45, ô tô đi Huế đã hết, từ sân bay đi về ga chưa chắc kịp chuyến tàu cuối. Tôi chạy long xòng xọc gặp các nhân viên sân bay. 10’ trước khi máy bay cất cánh, tôi xin được ngồi chỗ của tiếp viên, 5’ trước khi cất cánh, tôi leo lên được máy bay. Anh Hùng HIDC đã chờ sẵn đón tôi ở sân bay Huế.


Rồi cái ngày diễn cũng đến. Tôi nhớ có lần anh Hùng Choclo, một cao thủ nhảy nói với tôi “cảm giác đứng trên sàn thi đấu là một cảm giác vô cùng đặc biệt". Với tôi, cảm giác đặc biệt đó đến ngay từ những ngày chuẩn bị lên sàn. Các cô gái sắm sửa váy áo, trang điểm thử, cả đoàn tổng duyệt, bao trùm lên tất cả là một bầu không khí nô nức vì đây đều là lần đầu tiên đi thi của mọi người. Anh Hùng, tôi gọi anh là Đại tổng quản HIDC vì những gì anh đã làm cho CLB, ra lệnh: “Sáng hôm nớ, tất cả phải bật điện thoại, anh sẽ gọi điện đánh thức từng người để tập trung". Tối muộn, anh Hùng lại gọi điện cho tôi: “Quân nhớ để đôi giày ở dưới nhà, sáng mai anh đến sớm anh đánh lại cho". Tôi sẽ không thể quên câu nói của anh buổi sáng hôm đó: “Chỉ cần các em bợ cái cup về thì anh làm trâu làm bò cho các em anh cũng sẵn lòng".


Nhưng tiếc quá, lần này chúng tôi không “bợ" được chiếc cup về. Cặp tôi thua chổng vó một đôi chả nhảy nhót gì hết, toàn bồng với bế, chồng cây chuối, váy đẹp cười tươi, thế là họ nhất.


http://3.bp.blogspot.com/-cLtNtkyfJb8/TifSfE8wRII/AAAAAAAAAIQ/zPmmPfcm-VQ/s320/DSCF1617.JPG (http://3.bp.blogspot.com/-cLtNtkyfJb8/TifSfE8wRII/AAAAAAAAAIQ/zPmmPfcm-VQ/s1600/DSCF1617.JPG)


Không có cúp, nhưng tôi có những kỉ niệm đẹp, rất đẹp. Tôi có một anh Thành nửa đêm nằm bật dậy dựng bài tiếp cho học trò, tự tay đục sàn nhà khắc lên đó đồ hình những bước Tango. Tôi có một anh Hùng Đại tổng quản mà HIDC là ngôi nhà thứ hai của anh. Tôi có gương mặt cô bạn nhảy ngẩn ngơ nghe bài hát Sólo por Miedo ưa thích. Tôi lại một lần nữa được sống trong niềm đam mê mà tôi tưởng không còn được hưởng nữa. Huế, với những phòng trà, những quán hát cho nhau nghe đã cho tôi những bước nhảy tươi tắn, trong trẻo như thuở chập chững đi bước nhảy đầu tiên.


Tôi quay lại nhìn căn nhà anh Thành, giờ đã rất thân quen với tôi sau 3 tuần đi lại, bỗng tôi thấm thía bài hát When the smoke is going down vô cùng:

Khi mọi người đã đi về nhà
Tôi chợt cảm thấy thật cô đơn
Tôi ngước nhìn nơi này một lần nữa
Khi làn khói sàn diễn dần tan...
(Liên hoan khiêu vũ Huế - 17/07/2011