PDA

View Full Version : Hanna Karttunen nói về Dancing



Lead
23-11-2009, 05:35 PM
Bài viết của tác giả TuyCan:

Hanna Karttunen là một Latin Dancer hạng Superstar. Cô là người gốc Phần Lan và đã trở thành hạng chuyên nghiệp lúc 20 tuổi.

Hanna đã từng thi đấu cặp đôi khá lâu với Paul Killick và cô cho đó là những năm tuyệt vời. Sau khi Paul Killick nghỉ hưu không thi đấu nữa, Hanna đã tiếp tục thi đấu cùng với Victor Da Silva trong bộ môn Show Dances, và họ đã đoạt chức vô địch thế giới với bộ môn này.

Lần cuối cùng Hanna đã thi đấu không thành công cùng với Slavik ở UK Championships. Nhưng Hanna đã không cho ai là người có lỗi cả, cái lỗi chính là cả hai người đã không có cùng quan điểm về khiêu vũ. Hanna nói rằng cô đã cảm thấy hoàn toàn rời rạc trên sàn nhảy lúc thi đấu, nên họ đã quyết định chia tay nhau ngay sau cuộc thi ở UK.

Tôi xin trích dịch hai đoạn trong bài phỏng vấn mà Hanna đã dành cho Dancesport UK trong tháng 7 năm 2009:

Hỏi: Khiêu vũ là thể thao hay là nghệ thuật?
Đáp: Đó là một câu hỏi khó. Khiêu vũ đòi hỏi thể lực. Chúng ta cần có sức mạnh (strength) và sự bền bỉ (stamina). Như vậy, trong trường hợp này thì khiêu vũ là một bộ môn thể thao. Nhưng đối với tôi, khiêu vũ là một bộ môn nghệ thuật và là một sự biểu diễn sáng tạo bằng chính thân thể của tôi. Nhưng để có thể tạo ra được điều gì đó với thân thể của mình, thì mình phải có sức mạnh. Khi tôi khiêu vũ, tôi không nghĩ đến nó như là một môn thể thao, vì tôi yêu khía cạnh nghệ thuật của khiêu vũ hơn. Tôi không có cảm tưởng như mình là một diễn viên trên sân khấu (an actress on the stage). Tôi cảm thấy khiêu vũ như là điều thoát ra từ trong tôi. Khiêu vũ là về những cảm xúc khác nhau và tôi cảm thấy là tôi đã phát triển cái sức mạnh của tôi để bộc lộ những cảm xúc có từ trong tôi. Như vậy, tôi cảm thấy là chẳng có lúc nào là tôi diễn xuất cả, mà tôi chỉ đang mô tả những
gì tôi đã trải nghiệm với một người vào thời điểm đó.

Hỏi: Điều gì Hanna có thể thay đổi trong khiêu vũ?
Đáp: Tôi muốn thấy hai người cảm nhận lẫn nhau nhiều hơn, gắn bó với nhau chân thật hơn. Không phải chỉ gắn bó về thể xác, không phải là mắt chạm mắt (eye contact), mà là điều gì đó đến từ bên trong, đến từ hai tâm hồn (souls), cho đến khi cả hai trở thành một. Đây là một cảm xúc chân thật, và cũng là một cảm xúc mà cả hai cùng bộc lộ tính phong phú (the richness) của khiêu vũ. Cảm xúc trở nên mạnh mẽ (strong) hơn, nồng nhiệt (intense) hơn qua sự kết nối (connection), và lôi cuốn được khán giả về phía mình. Tôi không tin là bạn có thể ép buộc khán giả đến với bạn, nhưng bạn có thể chiếm được sự ngưỡng mộ của họ.

Lead
22-12-2009, 04:44 PM
Hanna Karttunen :" Tôi mê khiêu vũ"

Xin giới thiệu cùng các bạn bài phỏng vấn nữ vũ công Hanna Karttunen được đăng tải trên một trong những trang web về khiêu vũ, chúng tôi dịch sang tiếng Nga để gửi tặng các thành viên của Dancesport.Ru - Svelana Senaskaia.
(Tôi dịch bài này từ bản tiếng Nga để tặng các thành viên của Vietnmamdancesport.net - Vũ Chí Dũng.)

Chúng tôi đã liên lạc với Hanna Karttunen từ rất lâu, khoảng tháng 6/2009. Chị ấy đi Istily (Anh quốc) để thỉnh giảng tại Dance Studio Leigh theo lời mời của Alex Ivanhez và Liza Bellinger-Ivanhez. Chị là người Phần Lan. Chị là người đã đạt những thành tích rất cao ở mảng khiêu vũ Latin - năm 2003 chị cùng với Paul Killick đoạt chức vô địch chuyên nghiệp ở Anh British Closed Professional, giải nhì trong cuộc thi ở Blackpool và sau đó đứng thứ nhì trong cuộc thi Vô địch Latin chuyên nghiệp thế giới, Vô địch Latin chuyên nghiệp Châu Âu.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_604s.jpg

- Hanna, điều gì là quan trọng nhất trọng nhất trong sự nghiệp của chị ?

Tôi mê khiêu vũ và rất thích luyện tập. Trong mỗi cuộc thi đều xuất hiện một trạng thái đặc biệt, mà trong đó không nhất thiết bạn phải là người chiến thắng; đó là khi bạn hoà nhập thành một thể thống nhất với người mà bạn nhảy cùng. Đó là một cảm xúc không bình thường, dường như bạn đang phiêu du ở một nơi hoàn toàn khác; đó là cảm xúc đặc biệt mà tôi chưa bao giờ gặp trong cuộc sống.

Trong tôi có một "tâm hồn thi đấu", và khi bước vào cuộc thi - tôi luôn mang trong mình cảm giác của người chiến thắng. Cũng phải nói thêm là tôi luôn cảm thấy thoả mãn trong các buổi luyện tập, khi bạn cố gắng luyện tập để làm được một điều gì đó, và cuối cùng bạn đã đạt được. Đó là cảm giác bừng sáng ! Nhưng tất nhiên, nó chỉ có khi bạn đang theo đuổi một mục đích mà bạn đã đặt ra từ thời thơ ấu, - tôi luôn mong muốn được khiêu vũ và chiến thắng - chiến thắng cũng là điều rất quan trọng.

Tôi theo học bộ môn ballet từ năm lên 3. Thời gian ấy chưa có gì là nghiêm túc - chẳng qua là mơ ứơc trở thành một vũ công ballet tí hon với đôi giày màu hồng. Các bé gái đều từng có một ước mơ như thế. Tới 10 tuổi tôi mới bắt đầu học khiêu vũ ballroom.

Rồi 20 tuổi tôi đã chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp. Khi còn ở Phần Lan, tôi thi đấu ở lứa tuổi thanh niên, cùng với bạn nhảy có tên Iaako. Anh ấy như anh trai của tôi, vì chúng tôi đã cùng nhau bắt đầu luyện tập từ tuổi thiếu nhi. Rồi tới một thời điểm nào đó chúng tôi hiểu rằng chúng tôi khác nhau trong mục đích và ước mơ về tương lai của sự nghiệp khiêu vũ. Chúng tôi cảm thấy rằng mỗi người chúng tôi mỗi đường. Mặc dù chưa chính thức nói lời chia tay, nhưng khi đó ở tôi đã xuất hiện khả năng hợp tác với một vũ công chuyên nghiệp người Mỹ - đó là Rick Venezuela.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1190.jpg

Ngoài ra, huấn luyện viên của tôi Espen Sallberg cũng khuyên tôi nên thử. Tôi đã thử và thấy thích thú.

Đối với tôi đây là một lời kêu gọi đấy thử thách và đồng thời cũng là một cơ hội để kiểm tra bản thân – tôi thật sự có tài năng và có tiềm năng để đạt tới điều gì đó hay không. Tôi quyết định tận dụng khả năng này. Tôi nhớ, có lần ngồi bên cha tôi trong thời gian thi đấu, tôi có đề nghị ông cho một lời khuyên – có nên đi Mỹ, có nên tận dụng cơ hội này không ? Bởi vì giải đấu đó là giải đấu cuối cùng của tôi cùng với Iaako.

Cha tôi hỏi tôi :”Con thật sự muốn khiêu vũ chứ ? Nếu đúng như thế thì con phải đi”. Sau lời chỉ bảo ấy, tôi chẳng còn gì phải đắn đo. Nhiều năm sau cha tôi nửa đùa nửa thật đã nói với tôi rằng ông đã quá dễ dãi cho phép tôi ra đi ! Bởi vì, đương nhiên, đó là một quyết định rất nghiêm túc đối với cả gia đình tôi.

Lead
22-12-2009, 04:44 PM
- Chị rất yêu thích Latin, nhưng một thời gian nào đó chị đã vứt bỏ Latin để chuyển sang lĩnh vực Show (một loại hình múa biều diễn - ND). Thế nghĩa là thế nào ?

- Tôi sinh ra để nhảy Latin. Tôi rất yêu lĩnh vực này.

- Tất nhiên, tôi cũng thích xem các vũ điều cổ điển Châu Âu – chúng rất đẹp. Nhưng tôi cảm thấy rằng Latin – đó mới đích thực là nơi tôi muốn thể hiện bằng cơ thể của mình. Cho nên, lần đầu tiên nhảy Show không yên tâm và sợ ơi là sợ, tôi đã nhủ thầm :”không bao giờ làm cái này nữa”.

- Tôi là một vũ công Latin và tôi muốn chân tôi luôn ở trên mặt sàn. Nhưng rồi với thời gian, những gắn bó giữa tôi và Victor Da Silva không chỉ là một cặp nhảy mà còn trong cuộc đời – đã giúp chúng tôi đã vượt qua tất cả - tôi hiểu rằng tôi lại muốn thực hiện lại những gì đã thực hiện. Đối với tôi, có cái gì đó mới mẻ và rất thú vị, và tôi thích vượt qua chính mình. Tôi bắt đầu thích, nhưng tôi cũng chưa xác định sẽ đi theo con đường này một cách nghiêm túc. Sau đó là thời điểm Paul quyết định từ bỏ khiêu vũ thi đấu. Trong thời gian đó, chúng tôi tham gia vào chương trình truyền hình Strictly Come Dancing.

- Các nhà tổ chức chương trình yêu cầu tôi và Victor nhảy Show trong một chương trình TV trực tuyến, chúng tôi cũng chưa từng nhảy với nhau. Chí có ba ngày để xây dựng tiết mục, sau đó là biểu diễn trực tuyến trên TV.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1192.jpg

Khi Victor hỏi :” Em có tin anh không ?”, tôi trả lời :”có”. Và chúng tôi đã cùng nhau hoàn thành bài diễn. Lần tham gia trình diễn đó đã để lại cho chúng tôi những kinh nghiệm tuyệt vời. Bài diễn rất tốt, chúng tôi đã là một cặp, và tôi nghĩ rằng đây có thể là một hướng đi. Chúng tôi bắt đầu thực hiện các chương trình Show và chẳng nghĩ gì đến thi đấu nữa.

Tháng 6, lần đầu tiên chúng tôi tham gia trình diễn tại Strictly Come Dancing, tháng 8 chúng tôi bắt đầu nhảy cùng nhau, rồi trong năm sau chúng tôi đến Blackpool để tham gia hội thảo.

Lead
22-12-2009, 04:51 PM
Nhưng có một sự kiện xảy ra vào thời điểm đó, một cặp nhảy trong tham gia thi “Show” không thể tới Anh vì không được cấp Visa. Nhà tổ chức đã yêu cầu chúng tôi tham gia vào chương trình đã định trước này – chúng tôi chỉ đến Anh với mục đích tham gia hội thảo nên không mang theo trang phục trình diễn. Chúng tôi nói với nhau, rằng cần phải “ngủ cho đã với ý tưởng” rồi đến sáng sẽ quyết định.

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, chúng tôi nhìn nhau và nói :”được, mình sẽ làm cái này !”. Công ty “Kristal” đã may trang phục cho chúng tôi ngay tại Blackpool. Chúng tôi chỉ còn vài ngày để xây dựng tiết mục – hôm đó là thứ bảy, và thứ năm tới giải thi đấu đã bắt đầu.

Điều duy nhất mà chúng tôi còn thiếu, đó là việc đăng ký tham gia thi đấu. Nhưng chúng tôi đã tham gia vào cuộc thi đó và đã là người chiến thắng. Thế là bắt đầu sự nghiệp thi đấu của chúng tôi ở mảng “Show”. Chúng tôi đã tham gia vào 3 cuộc thi về Show liên tục sau đó, đồng thời ba năm liền tham gia vào các cuộc thi Vô địch thế giới.

- Cảm giác thật là tuyệt với khi xem chị và Victor biểu diễn...

- Show – không chỉ là sự nhấc bổng lên cao. Tất nhiên, rất khỏ để có thể giữ được tư thế - một yếu tố quan trọng trong Show bởi nó đòi hỏi phải có độ bền về thể lực. Nhưng, với tư cách một vũ công, tôi cố gắng chuyển các tư thế thành chuyển động. Tôi muốn hình thành cảm giác của vũ điệu ở trên không, sao cho nó giống với khi tôi đang nhảy trên mặt sàn. Trong lĩnh vực này Victor là người bạn nhảy siêu đẳng. Khi tôi đang ở trên không trung, anh ấy luôn biết cách làm sao để qua cơ thể của anh ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được sàn nhảy. Và tôi đã cảm nhận được sàn nhảy ở bên dưới mình qua đôi chân của anh ấy. Hai cơ thể của chúng tôi hoà với nhau thành một, chúng tôi cảm thấy chúng tôi có khả năng làm được điều gì đó mới lạ

- Vào lúc nào chị quyết định quay trở lại với các vũ điệu Latin ?

- Tôi và Victor chia tay nhau. Đây là quãng thời gian rất khó khăn cho cả hai chúng tôi, chúng tôi cảm thấy chúng tôi không thể tiếp tục nhảy bên nhau nữa. Tôi yêu mến mỗi giây phút các bài nhảy của chúng tôi, cho dù có những đau đớn về thể xác và cả những chấn thương không tránh khỏi của thể loại Show. Tôi không ân hận về điều gì cả, tất cả vẫn là niềm say mê và thích thú. Nhưng không thể tiếp tục được nữa.. Lúc đó là vào tháng Giêng : tôi chia tay với Victor, còn Slavick cũng chia tay với Elena. Đó là cơ hội tốt nhất để chúng tôi có thể thử cùng nhau. Nhưng lúc đó tinh thần tôi suy xụp, tôi không thể nói với anh ấy một câu trả lời dứt khoát, rằng chúng tôi có quyết định tập với nhau hay không. Tôi nghĩ rằng tôi cần có thời gian bình tĩnh và suy tính.

- Tôi quay trở về Phần Lan sống với bố mẹ mấy tháng. Cuối cùng, tôi đã ngộ ra, rằng khiêu vũ vẫn là điều tôi khao khát và mong muốn. Tôi không nghĩ tôi sẽ tiếp tục đi theo con đường của Show với một ai khác, ngoài Victor, vì chỉ anh ấy mới đem lại cho tôi những cảm xúc thật đặc biệt. Cho nên, khả năng duy nhất để tôi có thể thể hiện bản thân, đó là Latin.

Lead
22-12-2009, 04:56 PM
Slavick - một vũ công vĩ đại, và chúng tôi đang rất thuận tiện cho việc luyện tập cùng nhau, thế nên chúng tôi quyết định đến tháng 5 sẽ bắt đầu luyện tập. Trên thực tế, mọi việc không hề đơn giản. Chúng tôi chẳng ở đâu được lâu, luôn di chuyển từ chỗ này đến chỗ khác và mọi cố gắng để tìm một tiếng nói chung đều trở thành những cuộc tranh cãi. Cả hai chúng tôi đều yêu khiêu vũ, nhưng có thể chúng tôi có những quan điểm khác nhau về việc làm cách nào để đạt tới mục đích. Nó trở thành một trở ngại, không phải cho mỗi chúng tôi mà cho sự nghiệp chung. Tôi chưa bao giờ có cảm giác chúng tôi đã dành cho nhau tất cả những gì mà tôi hằng mong muốn.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1193.jpg

Đặc biệt tôi không thoả mãn với những gì chúng tôi đã thể hiện ở UK Open, không phải chỉ vì kết quả, mà bởi chính vũ điệu của chúng tôi – tôi không thể thể hiện những gì tôi cảm nhận. Giữa chúng tôi không có sự kết nối cần thiết của một cặp nhảy, và trong việc này lỗi không ở tôi, cũng không ở Slavick – đơn giản là không đạt, có thể nói là“chưa tới nơi tới chốn”.



Sau giải đấu này, chúng tôi đã ngồi lại bàn bạc với nhau. Tôi cảm thấy rất rõ ràng, rằng nếu chúng tôi tiếp tục đi theo hướng này, tôi sẽ không thể nâng cao được kỹ năng khiêu vũ của mình. Tôi nói với Slavick là cần phải thay đổi một cái gì đó, thay đổi phong cách khiêu vũ chung vừa rồi; chúng ta cần phải tập trung nhiều hơn cho vấn đề kết nối hoặc chúng ta sẽ chia tay. Thật ra thì Slavick đã tự quyết điịnh chia tay, và anh ấy đã có những kế hoạch khác, nên cuộc trao đổi của chúng tôi đã diễn ra không có gì khó khăn.

Lead
22-12-2009, 05:10 PM
- Thế là chị quyết định sẽ quay trở lại với Victor

- Tháng 5 vừa rồi tôi đến Blckpool. Tôi bay đến London từ Phần Lan, còn Victor thì từ Nam Phi. Chúng tôi gặp nhau ở sân bay London lần đầu sau một năm rưỡi. Trái tim tôi đã giá lạnh, khi tôi nhìn thấy anh ấy !

- Chúng tôi vui vẻ chào hỏi nhau, và tôi không thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc đó là gì - giận dữ, hạnh phúc, hay một cảm xúc nào đó. Nhưng phải nói là khi nhìn thấy anh ấy, tôi thấy ấm áp trong lòng. Cũng bởi trước đây chúng tôi đã từng hết mình chăm lo cho nhau. Có nhiều điều vẫn còn ràng buộc chúng tôi - sự nghiệp khiêu vũ chung, và hơn nữa chúng tôi đã từng chung sống bên nhau, rằng chúng tôi đã từng chia ngọt xẻ bùi. Không thể vứt bỏ một cách dễ dàng được

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1194.jpg

Trong một năm rưỡi qua chúng tôi không có liên lạc gì với nhau, cho tới khi vô tình gặp lại nhau ở sân bay. Vào thời điểm đó, mỗi chúng tôi đều đã có một cuộc sống riêng. Thời gian, đó là cái giúp ta biết lãng quên và tha thứ, và chúng tôi tự cảm thấy mình là những con người hoàn toàn tự do.

Chúng tôi hiểu ra một điều, rằng có lẽ chúng tôi một lần nữa cần bên nhau. Đối với cả hai chúng tôi đây là Blackpool đầu tiên kể từ khi chúng tôi chia tay - năm trước tôi không thể thi đấu vì bị ốm đau, Victor cũng không tham dự. Nhưng cả hai gần như đều có linh tính mách bảo rằng chúng tôi sẽ lại tới đó, cùng nhau. Chúng tôi dành hầu hết thời gian bên nhau và cùng luyện tập.

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy đã đánh mất cảm giác đặc biệt của sự hoà hợp của hai cơ thể mà trước đây chúng tôi đã có. Chúng tôi muốn tìm lại cảm giác đó một lần nữa. Cả hai đều có cảm giác là hình như chưa có cuộc chia tay. Trước Blackpool này, tôi không hề tin rằng sự nghiệp khiêu vũ của mình lại có thể tiếp tục, tôi cũng không nghĩ rằng tôi vẫn còn mong muốn thi đấu hoặc tham gia vào các Show hay một tiết mục trình diễn nào.

Cuộc gặp Victor lần này như mộy dấu hiệu của số phận. Chúng tôi gặp nhau, bắt đầu luyện tập và quyết định lại cặp đôi với nhau. Hiện chúng tôi là những người bạn thân thiết, chúng tôi rất quan tâm đến nhau, và chúng tôi rất thích được khiêu vũ cùng nhau. Tôi cảm thấy tôi rất hạnh phúc.

Lead
22-12-2009, 05:10 PM
- Chúng tôi sẽ thấy anh chị trong cuộc thi Đức Mở rộng chứ ?

Chúng tôi còn chưa quyết định. Chúng tôi không lên kế hoạch thi đấu. Tuy nhiên, rất nhiều thứ trong cuộc sống của chúng tôi đến một cách bất ngờ. Nói chung Đức Mở và Blackpool là những giải đấu đặc biệt. Ở chúng có cái gì đó rất huyền diệu. Khi bạn bước ra sàn đấu, bạn luôn cảm thấy không khí cuồng nhiệt từ phía khán giả. Tất nhiên, - đây là điều tuyệt vời, và đó là cảm giác mà tôi thích hơn cả.

- Giai đoạn thành công nhất trong sự nghiệp thi đấu Latin của chị là khi chị cặp đôi với Paul Killick

Paul là một trong những người có những khích lệ mạnh mẽ đối với tôi. Anh ấy có thể rất nhiêm khắc, đôi khi cũng khó khăn, nhưng tôi luôn hiêủ rằng anh ấy rất tôn trọng tôi và rất thích được khiêu vũ cùng tôi. Anh ấy luôn luôn là người đã giúp tôi hiểu sâu hơn những gì tôi muốn. Phải nói rằng chúng tôi luôn thoả mãn về nhau. Ngoài ra, chúng tôi là những người bạn tốt của nhau. Chúng tôi đã luôn bên nhau trong trong thời gian dài - đi đây đi đó và chia sẻ với nhau trong nhiều lĩnh vực. Chúng tôi rất hiểu nhau. Đối với tôi đó là quãng thời gian không thể quên.

Chị cùng với Kris xuất hiện lần đầu tiên trong TVShow Strictly Come Dancing. Chị có nghĩ chương trình này giúp chị gìn giữ mối quan tâm đến khiêu vũ ?

Tôi cho rằng, Strictly Come Dancing là một chương trình tuyệt vời. Khi bạn tham gia vào đó với tư cách là một vũ công chuyên nghiệp, bạn cần phải hiểu rằng nó sẽ lấy hết thời gian của bạn. Chính vì thế mà tôi chỉ tham gia vào một mùa. Tôi biết nó sẽ hỗ trợ một cách thiết thực cho sự nghiệp của mình.Tôi biết, tôi chỉ dành cho nó 3 tháng, sau đó tôi lại quay trở lại với khiêu vũ.

Một số vũ công chuyển sang lĩnh vực này và không thể hoàn thiện được kỹ năng khiêu vũ. Nếu nhìn nhận theo quan điểm này, chúng ta sẽ mất đi những vũ công tuyệt vời, nhưng đây cũng chính là cơ hội cho những ai đã không thể lọt vào vòng chung kết ở Blackpool, đối với họ đây là cơ hội giúp họ thành công theo một hướng khác. Có thể, họ sẽ cảm thấy con đường này giúp họ điều gì đó trong khả năng khiêu vũ của họ, có thể họ sẽ trở nên nổi tiếng, trở thành những ngôi sao.

Tôi nghĩ, ở mỗi ngừơi đều có cơ hội lựa chọn và luyện tập trong lĩnh vực nào đó nếu nó đem lại niềm vui cho bản thân mình. Nếu bạn tìm hiểu một cách toàn diện trong cộng đồng xã hội, thì có thể nói tất cả đều biết và thích Strictly Come Dancing. Đó là những trình diễn rất hấp dẫn. Tôi cùng với Victor đã lưu diễn ở rất nhiều nước và cũng có điều kiện để tiếp xúc với rất nhiều người - chúng tôi đã thực hiện nhiều Show, và mọi người đều thích những show đó.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1191.jpg

Chị đã tham gia thể loại này ở PhầnLan ?

Chưa. Họ có đề nghị, nhưng chúng tôi không thể - hầu như chưa có thời gian thích hợp. Mùa xuân vừa rồi tôi đã ở Phần Lan và tôi cũng tới xem một cuộc thi ở đây. Juuka Happalainen là thành viên BGK, tôi và bạn nhảy của anh ấy Sirpa đã đến xem. Các nhà tổ chức có hỏi liệu tôi có thể tham gia vào cuộc thi này. Nhưng khi đó, tôi không có bạn nhảy nên không thể tham gia.

Theo chị, khiêu vũ là thể thao hay là nghệ thuật ?

Đây là một câu hỏi rất khó trả lời. Khiêu vũ có yêu cầu cao về thể lực và sức bền. Cho nên, nếu theo cách nhìn nhận như thế, đây là thể thao. Nhưng đối với tôi, khiêu vũ là nghệ thuật nhiều hơn, một nghệ thuật được thể hiện bằng những chuyển động của cơ thể con người. Tuy nhiên, để thể hiện một cái gì bằng cơ thể của mình, cần phải có sức mạnh thể lực.

Khi tôi nhảy, tôi chưa bao giờ coi vũ điệu như một môn thể thao. Tôi thích khía cạnh trình diễn của nó. Tôi cũng không có cảm giác rằng mình là một diễn viên đang trình diễn trên sân khấu. Khiêu vũ có những cảm xúc khác. Tôi cảm thấy tôi đã kịp thành công trong việc phát triển sức lực của cơ thể để diễn tả những cảm xúc riêng tư. Cho nên, tôi không nói rằng tôi diễn. Tôi thể hiện những cảm xúc mà tôi đang sống bên người bạn nhảy.

Lead
22-12-2009, 05:41 PM
Chị sẽ thay đổi khiêu vũ theo chiều hướng nào, nếu chị có thể ?

Tôi muốn những người bạn nhảy hãy cảm nhận nhau nhiều hơn, làm sao để giữa họ luôn có sợi dây liên lạc. Không chỉ bằng lực hoặc bằng ánh mắt, mà là sự liên lạc từ bên trong, từ tâm hồn, để hai người có thể hoà với nhau thành một thể thống nhất. Đó là cảm xúc tuyệt vời, nó đem lại cho họ sức mạnh và cả sự truyền cảm đến người xem. Tôi không tin, rằng có thể ép buộc khán giả, nhưng bạn có thể chinh phục họ để họ đến với bạn.

Chị nhìn nhận như thế nào trong sự khác nhau giữa khiêu vũ không chuyên và khiêu vũ chuyên nghiệp ?

Tôi nghĩ, khi bạn trở thành chuyên nghiệp, bạn cần phải tạo ra những cái thuộc về bạn, một phong cách riêng. Nhưng, mặc dù nói vậy, tôi vẫn phải công nhận rằng hiện nay trong giới vũ công không chuyên có rất nhiều người tài năng và đã tạo được cho mình một phong cách riêng độc đáo. Tuy nhiên, ở các nhà chuyên nghiệp bạn sẽ nhìn thấy vũ điệu của họ chín hơn so với giới không chuyên.

Có thể, con đường chuyên nghiệp được bắt đầu sau nhiều năm, khi bạn đã tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm và sự hiểu biết. Khi bắt đầu đi vào con đường chuyên nghiệp, tôi mới chỉ 20, và thực sự khi đó tôi mới chỉ là một cô bé trẻ măng, mà chưa hình thành ý thức của một vũ công chuyên nghiệp. Khi đó, tất cả đối với tôi đều rất thú vị, cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng muốn học, và tôi chưa tạo ra cho mình một phong cách riêng biệt, dù năm tháng đã trôi qua.

- Điều gì đã đem lại cho chị sự hài lòng – Show hay Latin ?

- Tôi không so sánh chúng, vì đối với tôi, lĩnh vực nào cũng là khiêu vũ, để có thể thể hiện nó theo cách tốt nhất thì thể loại không có ý nghĩa. Bạn thể hiện mình qua các chuyển động của cơ thể, còn trong trường hợp của chúng tôi (Show dance) - nhờ sự trợ giúp của người bạn nhảy, bạn thể hiện cảm xúc, những cảm xúc từ bên trong, từ chính tâm hồn bạn. Và không quan trọng, khi bạn thể hiện chúng ở đâu, ở trên không hay trên sàn nhảy. Kiểu gì thì trong bất cứ trường hợp nào bạn cũng thể hiện chính mình mà thôi.

- Chị thích vũ điệu nào nhất ?

- Tango ! Tôi rất thích xem Tango và cũng rất thích được nhảy Tango mỗi khi có thể. Mỗi khi vào đôi để nhảy các vũ điệu Standard, tôi luôn nói :”Hãy bắt đầu với Tango nhé !”. Tôi thích sự mạnh mẽ và đầy uy lực của vũ điệu này. Nhưng tôi cũng thích những vũ điệu khác, khi tôi nhìn thấy chúng trôi như một dòng suối, tự nhiên, không hề có sự căng cứng. Vũ điệu mà tôi yêu thích nhất trong dòng Latin là Rumba.

http://i590.photobucket.com/albums/ss344/vuchidung/img_1196.jpg

- Sẽ rất buồn cho chúng tôi, nếu không được nhìn thấy chị trong các cuộc thi đấu ...

- Cho đến ngày hôm nay tôi vẫn nghĩ rằng tôi sẽ không tham gia thi đấu trong mảng Latin nữa. Chúng tôi đã xác định là không đưa vấn đề này vào trong kế hoạch. Tuy nhiên, tôi cảm thấy trong tôi vẫn còn rất nhiều mong muốn mà không thể dừng lại được. Những gì liên quan đến thi đấu, tôi không muốn nói “không bao giờ” - bởi vì đã biết bao lần tôi đã nói như thế và cũng bấy nhiêu lần tất cả lại thay đổi.

- Tuy nhiên, về những giải đấu Latin, tôi cảm thấy đã hài lòng về những gì đã làm được trong quá khứ, và không nghĩ là sẽ quay trở lại thi đấu. Còn đối với Show thì câu trả lời là có. Chúng tôi đã thực hiện thể loại này ở Mỹ và nhiều quốc gia khác, và có thể nói, có rất nhiều nơi vẫn đang khát khao chờ đợi. Chúng tôi muốn tập trung vào thể loại này để làm nhiều những tiết mục hấp dẫn và mới lạ tại nhiều sân khấu trên toàn thế giới. Chúng tôi hạnh phúc, vì rằng có rất nhiều người muốn xem chúng tôi diễn một lần nữa.

- Chúc chị có nhiều thành công ! Cảm ơn chị đã dành thồi gian cho cuộc phỏng vấn này.

- Người dịch Svetlana Senatskaia, bản dịch dành riêng cho Dancesport.Ru.

Рубрика: Персона
Источник: www.dancesportinfo.net (http://www.dancesportinfo.net/)