Tìm cách quên sau nỗi nhớ.
Bao ngày nữa đâu, lại bước qua quãng đời mới... không còn là tôi của ngày trước nữa rồi. Vậy mà bây giờ, vẫn không còn ai bên cạnh nữa, không một lời tạ từ lúc đi muộn hay về trễ. Sao vắng quá những dỗi hờn vô cớ, nhạt quá từng tiếng cười đùa vu vơ. Bỗng... chỉ còn tôi với chiếc bóng đen đúa giữa đêm, hòa cùng ánh trăng hắt hiu đượm một chút buồn! Giật mình mới biết, bấy giờ lại thèm thuồng bất kì ai đó ngồi cạnh bên mà lắng nghe tôi trải lòng, trải hết sự nhu nhược lúc ngày tàn, đêm đến!
Nhưng... tiếc lắm, vì ai sẽ lắng nghe - nếu có thì mấy ai cảm nhận được một đứa mang nhiều tâm sự khó hiểu như tôi kia chứ, khờ thật? Ngay cả chính bản thân cũng còn đang đặt dấu chấm hỏi nơi lạc lõng đông người là, đang buồn phiền vì thứ gì nữa, thì... nói chi? Phải chăng, ngày qua còn đọng lại dư âm "ngọt nặng" mang theo đến tận lúc mỗi ngày trôi đi?
Sự thay đổi rõ rệt, tôi nói nhiều, cười nhiều hơn trước. Ai cũng bảo tôi vô tư, tôi vui tính... nên đâu ai biết được phía sau đó, là cả khối câu chuyện còn cất giấu mà chưa dám kể? Tôi cũng không bảo nó là buồn, cũng chẳng thể gọi đó là vui... chỉ thấy hơi mông lung chưa lời giải đáp.
Đâu đó, tôi nghe tiếng người hát trong mơ màng điệu khúc quen thuộc thân thương, có lẽ... cố ý phá tan suy tư trong tôi lúc này. Nhìn xa xăm tìm kiếm, thì biết được nó chỉ đang vang vọng trong con tim thôi lời hát của người ngày đó ru tôi ngủ quên. Ru trong tiềm thức một nỗi niềm còn vướng bận, ru lên khúc buồn phiền chấm dứt, ru cho cuộc tình đã kết thúc thật rồi.
Ừ...
Thì cứ thế, có lẽ sẽ tốt hơn khi tôi phải cố giẫm nát lên cái lòng tự trọng để chạy theo đam mê mù quáng. Cười khinh khi bản thân để lắp vùi nỗi cô đơn mà ngỡ là hạnh phúc. Nói thế thôi, mà bao giờ làm được.
Nhạt, nhạt thật khi nhớ đến mỗi lúc chiều tàn lại một mình lê thê trên các đoạn đường Sài Gòn mà bâng khuâng hướng về tha hương chứa bóng hình cũ kỷ còn sâu đậm, đã xóa nhưng lại chưa nhòa! Nhưng... vẫn cố không muốn níu về làm của riêng cho suy nghĩ bồng bột. Muốn ích kỉ với bản thân, chôn vùi quá khứ ít thôi để lắng nghe lòng nguôi bớt chút xót xa, cho tâm tư được một khoảng nhỏ bình yên lúc không ai cạnh bên lắng nghe và thấu hiểu!
Đêm nay, trời lại không mưa... tự dưng lại thèm quá cơn mưa bất chợt. Lại thiếu đi một tri kĩ làm không gian thêm chóng vánh tồi tàn. Xa xăm ngoài kia, tiếng gió lạnh hun hút. Phải chăng, mưa đã bận bịu rồi nên nhờ gió đến xóa đi cái ấm áp gượng gạo còn xót lại đang ẩn chứa trong tim? Ừ... thế cũng hay, để tôi biết được sự êm đềm ngày qua đã rồi trôi đi, chỉ còn nơi đây là sự cồn cào da diết cần phải chấp nhận mà bước tiếp đi - đi trên quãng đường phía trước còn nhiều chông chênh, cần phải vượt qua lúc yếu lòng.
Thiếu thêm một điều gì nữa, ngẫm lại mới nhớ - mình đã quên gọi thường xuyên tên ai đó trong đêm rồi. Thôi thì, lãng quên đi vậy, có nhớ, có tiếc nuối giờ... cũng thế thôi. Chẳng thể nào đánh thức lại kỉ niệm trôi qua tồn đọng nơi hiện tại được.
Lắng nghe phố âm thầm, gió lay lắt những cành cây nghe rì rào tiếng nhỏ nhẹ êm tai, tuy một chút man mác buồn đang khơi dậy. Vẫn cố... cười, dù là rất nhạt vì có thế mới thấy đời thêm náo loạn còn chút vui, có thế mới bớt lặng lẽ lúc đêm về.
Một phần nữa, là muốn quên đi cách mình đã yêu, biết yêu, từng yêu và... yêu mê say đắm đuối bằng nụ cười mãn nguyện... (Nhạt!)
P/S: Vẫy tay đón gió, chào với lá cây. Có cách nào không, chỉ tôi cách quên đi ai đó, để tôi có thể quên được cách yêu mà ngần năm còn dư âm xót lại chút ít. Hay... tôi nên tìm cách quên sau những nỗi nhớ đã cho đi?