Hanna Karttunen :" Tôi mê khiêu vũ"

Xin giới thiệu cùng các bạn bài phỏng vấn nữ vũ công Hanna Karttunen được đăng tải trên một trong những trang web về khiêu vũ, chúng tôi dịch sang tiếng Nga để gửi tặng các thành viên của Dancesport.Ru - Svelana Senaskaia.
(Tôi dịch bài này từ bản tiếng Nga để tặng các thành viên của Vietnmamdancesport.net - Vũ Chí Dũng.)


Chúng tôi đã liên lạc với Hanna Karttunen từ rất lâu, khoảng tháng 6/2009. Chị ấy đi Istily (Anh quốc) để thỉnh giảng tại Dance Studio Leigh theo lời mời của Alex Ivanhez và Liza Bellinger-Ivanhez. Chị là người Phần Lan. Chị là người đã đạt những thành tích rất cao ở mảng khiêu vũ Latin - năm 2003 chị cùng với Paul Killick đoạt chức vô địch chuyên nghiệp ở Anh British Closed Professional, giải nhì trong cuộc thi ở Blackpool và sau đó đứng thứ nhì trong cuộc thi Vô địch Latin chuyên nghiệp thế giới, Vô địch Latin chuyên nghiệp Châu Âu.



- Hanna, điều gì là quan trọng nhất trọng nhất trong sự nghiệp của chị ?

Tôi mê khiêu vũ và rất thích luyện tập. Trong mỗi cuộc thi đều xuất hiện một trạng thái đặc biệt, mà trong đó không nhất thiết bạn phải là người chiến thắng; đó là khi bạn hoà nhập thành một thể thống nhất với người mà bạn nhảy cùng. Đó là một cảm xúc không bình thường, dường như bạn đang phiêu du ở một nơi hoàn toàn khác; đó là cảm xúc đặc biệt mà tôi chưa bao giờ gặp trong cuộc sống.

Trong tôi có một "tâm hồn thi đấu", và khi bước vào cuộc thi - tôi luôn mang trong mình cảm giác của người chiến thắng. Cũng phải nói thêm là tôi luôn cảm thấy thoả mãn trong các buổi luyện tập, khi bạn cố gắng luyện tập để làm được một điều gì đó, và cuối cùng bạn đã đạt được. Đó là cảm giác bừng sáng ! Nhưng tất nhiên, nó chỉ có khi bạn đang theo đuổi một mục đích mà bạn đã đặt ra từ thời thơ ấu, - tôi luôn mong muốn được khiêu vũ và chiến thắng - chiến thắng cũng là điều rất quan trọng.

Tôi theo học bộ môn ballet từ năm lên 3. Thời gian ấy chưa có gì là nghiêm túc - chẳng qua là mơ ứơc trở thành một vũ công ballet tí hon với đôi giày màu hồng. Các bé gái đều từng có một ước mơ như thế. Tới 10 tuổi tôi mới bắt đầu học khiêu vũ ballroom.

Rồi 20 tuổi tôi đã chuyển sang thi đấu chuyên nghiệp. Khi còn ở Phần Lan, tôi thi đấu ở lứa tuổi thanh niên, cùng với bạn nhảy có tên Iaako. Anh ấy như anh trai của tôi, vì chúng tôi đã cùng nhau bắt đầu luyện tập từ tuổi thiếu nhi. Rồi tới một thời điểm nào đó chúng tôi hiểu rằng chúng tôi khác nhau trong mục đích và ước mơ về tương lai của sự nghiệp khiêu vũ. Chúng tôi cảm thấy rằng mỗi người chúng tôi mỗi đường. Mặc dù chưa chính thức nói lời chia tay, nhưng khi đó ở tôi đã xuất hiện khả năng hợp tác với một vũ công chuyên nghiệp người Mỹ - đó là Rick Venezuela.



Ngoài ra, huấn luyện viên của tôi Espen Sallberg cũng khuyên tôi nên thử. Tôi đã thử và thấy thích thú.

Đối với tôi đây là một lời kêu gọi đấy thử thách và đồng thời cũng là một cơ hội để kiểm tra bản thân – tôi thật sự có tài năng và có tiềm năng để đạt tới điều gì đó hay không. Tôi quyết định tận dụng khả năng này. Tôi nhớ, có lần ngồi bên cha tôi trong thời gian thi đấu, tôi có đề nghị ông cho một lời khuyên – có nên đi Mỹ, có nên tận dụng cơ hội này không ? Bởi vì giải đấu đó là giải đấu cuối cùng của tôi cùng với Iaako.

Cha tôi hỏi tôi :”Con thật sự muốn khiêu vũ chứ ? Nếu đúng như thế thì con phải đi”. Sau lời chỉ bảo ấy, tôi chẳng còn gì phải đắn đo. Nhiều năm sau cha tôi nửa đùa nửa thật đã nói với tôi rằng ông đã quá dễ dãi cho phép tôi ra đi ! Bởi vì, đương nhiên, đó là một quyết định rất nghiêm túc đối với cả gia đình tôi.