Slavick - một vũ công vĩ đại, và chúng tôi đang rất thuận tiện cho việc luyện tập cùng nhau, thế nên chúng tôi quyết định đến tháng 5 sẽ bắt đầu luyện tập. Trên thực tế, mọi việc không hề đơn giản. Chúng tôi chẳng ở đâu được lâu, luôn di chuyển từ chỗ này đến chỗ khác và mọi cố gắng để tìm một tiếng nói chung đều trở thành những cuộc tranh cãi. Cả hai chúng tôi đều yêu khiêu vũ, nhưng có thể chúng tôi có những quan điểm khác nhau về việc làm cách nào để đạt tới mục đích. Nó trở thành một trở ngại, không phải cho mỗi chúng tôi mà cho sự nghiệp chung. Tôi chưa bao giờ có cảm giác chúng tôi đã dành cho nhau tất cả những gì mà tôi hằng mong muốn.
Đặc biệt tôi không thoả mãn với những gì chúng tôi đã thể hiện ở UK Open, không phải chỉ vì kết quả, mà bởi chính vũ điệu của chúng tôi – tôi không thể thể hiện những gì tôi cảm nhận. Giữa chúng tôi không có sự kết nối cần thiết của một cặp nhảy, và trong việc này lỗi không ở tôi, cũng không ở Slavick – đơn giản là không đạt, có thể nói là“chưa tới nơi tới chốn”.
Sau giải đấu này, chúng tôi đã ngồi lại bàn bạc với nhau. Tôi cảm thấy rất rõ ràng, rằng nếu chúng tôi tiếp tục đi theo hướng này, tôi sẽ không thể nâng cao được kỹ năng khiêu vũ của mình. Tôi nói với Slavick là cần phải thay đổi một cái gì đó, thay đổi phong cách khiêu vũ chung vừa rồi; chúng ta cần phải tập trung nhiều hơn cho vấn đề kết nối hoặc chúng ta sẽ chia tay. Thật ra thì Slavick đã tự quyết điịnh chia tay, và anh ấy đã có những kế hoạch khác, nên cuộc trao đổi của chúng tôi đã diễn ra không có gì khó khăn.





Trả lời kèm Trích dẫn