Trang 22 của 28 Đầu tiênĐầu tiên ... 122021222324 ... CuốiCuối
Kết quả 211 đến 220 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #211
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Khoảnh Khắc & Cuộc Sống

    Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

    Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

    Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

    Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

    Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.

  2. #212
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Phần quan trọng nhất trên cơ thể.

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
    --------------------------
    [st]

  3. #213
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Tờ 1000đồng và tờ 500.000 đồng tái ngộ

    Tờ 1000 đồng và tờ 500.000 đồng tái n:10:gộ.
    Tờ 1000 đồng hỏi:
    - Lâu này cậu biến đi đâu thế?
    Tờ 500.000 đồng kiêu hãnh trả lời:
    - Tớ lang thang đến mấy sòng bạc, chu du trên biển, tham dự 10 trận bóng đá, tới vài quán bar, vũ trường … Mấy thứ đại loại thế. Còn cậu?
    Tờ 1000 đồng mỉm cười và nói: ” Đến với những mảnh đời bất hạnh …”

  4. #214
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Thìa muối và cốc nước.

    - Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng tai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

    - Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
    Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
    - Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
    Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
    - Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
    Người thầy chậm rãi nói:
    ” Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.” 

    St
    ————-

  5. #215
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Tặng em ngày 8/3

     Cận kề ngày tám tháng ba

     Quà anh chẳng có để mà trao em.

    Thôi đành lấy ánh sao đêm

       Kết thành hoa gửi tặng em đỡ buồn.

      Sao trời anh hái mấy chùm

    Ủ trong tim sẽ nở bùng thành hoa.

        Đủ màu thương nhớ mặn mà

            Xanh, vàng, trắng, tím, hồng và đỏ tươi.

         Lượm thêm một dải mây trời

           Làm nơ thắt chặt chẳng rời cuống hoa.

       

        Nụ hôn nồng cháy, đậm đà

    Giấu trong hoa đỏ gọi là chúc em.

        Chúc em giấc ngủ êm đềm

             Vui tươi, mạnh khỏe, vẹn tuyền ước mơ!

          Lời thương anh dệt thành thơ

      Gửi cùng hoa thắm duyên tơ ý trời.

          Em vui lên nhé! Hãy cười…!

                 Nhận quà anh tặng! Hỡi người anh yêu…!

                                                                              Caocongkien <HG 04.03.2012>

     

  6. #216
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Lời tự sự chính ta.

    Có những kí ức không màu, ta tự nhặt chính ta trôi ra từ dòng sông vắng.
    Có những nỗi nhớ cũng chẳng có màu sắc, ta tự nhuộm màu cho sự trống vắng không tên.
    Có những nỗi đau cũng không một màu sắc, ta chỉ nhặt khẽ, và ươm nhẹ từng vạt nắng hồng tươi…
    Có một khoảng đời ta vỏn vẹn, mới là ta chưa một nửa. Có một mặt trời buồn, luôn chiếu rọi trong tâm khảm nơi ta những ngày xưa in dấu.
    Mỗi con đường đều hằn in vết chân ta dù nhỏ bé nhất. Đi nhiều nơi và tạm thấm thía đú những sắc vị mang  hai tiếng, cuộc đời.
    Có những hôm ta ngồi ôm thương nhớ, ôm ô cửa buồn nép vào tiếng gió ngoài hiên. Mặc mưa rơi lặng thầm, mặc giọt nước mắt cứ thế thấm vào tim ta yếu đuối. Tâm hồn khe khẽ, rít lên từng hồi theo tiếng gió vọng hoang. Bỗng đêm khi ấy sao thật dài, thật vô vị với một lần ta chưa biết cách chấp nhận thương đau.
    Thế là lần đầu tiên, ta tự biết đến trong tim một vệt buồn không tên. Một nốt nhạc trầm, lắng xuống tận nơi đen tối nhất của cõi vọng tâm hồn.
    Rồi có những lần ta dần quen với những thứ quá huyễn hoặc, ta dần như trở thành một con người mới tinh. Vướng víu…
    Lãnh cảm với tất cả mọi cảm xúc, mang riêng cho mình một vẻ mặt luôn lạnh như một phiến băng trôi lênh đênh. Không bến đỗ, không điểm dừng, cũng chẳng có hạn định cho một ngày mai.
    Ta sợ sự tan chảy, sợ ánh nắng sẽ làm ta đau hơn một lần ta khổ ải. Đời hoen ố, ai biết được thêm một lần ta lại tự làm tổn thương chính ta…
    Mặc mây phủ thân gầy, mặc gió hát ru tâm hồn lặng yên. Mặc cho những con sông đời cứ chảy, ta cô phàm đứng giữa một góc trời mà phiêu du.

    Mặc cho tất cả sự phiến diện từ tâm, ta chỉ thấy chính ta đang là chiếc lá buồn bực với thời gian. Rẻ rúng trong cõi riêng tư, để chút vơi sầu úa.
    Thèm lắm một cố nhân trở về làm tri kỷ, thèm lắm một ít yêu thương để vụng dại thêm ta, chỉ một phút.
    Thèm mùi đồng cỏ rũ nét bình yên, tô trên nền địa đàng những bông hồng tuổi trẻ. Ta cố gắng dệt mộng uyên ương cho riêng mình bằng sự đứng dậy sau những lần ngã xuống say mê.
    Và dường như mỗi bước chân sau nỗi tuyệt vọng, ta dần thấy đời còn đó một cõi hoa…
    Đưa mình vào đấu trường như "Trịnh" nói. Có đi tới tận cùng nỗi tuyệt vọng, mới biết trong tuyệt vọng luôn có một bông hoa.

    Để chiêm bái chính con người mình trong khổ hạnh, để tự mình thấy mình không hề tầm thường nhỏ bé. Không hề là kẻ chỉ biết đến những nỗi đau kia tầm thường, khi cuộc đời luôn có những con đường trải vinh quang, đưa con người ta đến nơi của những đấu trường.

    Ừ! Thì cuộc đời nhỏ bé, nhưng có lẽ luôn dạy ta cách đứng lên khi tự mình làm mình ngã xuống. Dạy cho ta cách tha thứ sự rẻ rúng, sự dối trá trong tận đáy khuyết, của lòng người chanh chua.

    Mỗi lúc, ta tự biết mình dường như học được cách thánh thiện, vị tha hơn cho chính những thứ khổ hạnh ấy.
    Bao nhiêu là đủ cho ta chấp nhận? Và bao nhiêu nữa là đủ cho ta thấy mình giàu có hơn bất cứ ai. Không gì cả, không là bất cứ điều gì cả.
    Đơn giản, ta chỉ biết khi kết thúc tất cả trên con đường, của một kiếp trần, cát bụi. Ta sẽ cười và nhìn những thứ mình đã trải qua như một sự dung hòa cuộc sống.
    Một lần cho sự sinh ra và sống, một lần cho sự kết thức nhẹ như bay trong một phím đàn…
    Và có lẽ con người chỉ gieo đau thương, khổ hạnh để trả nợ cho nhau những yêu thương mà thôi.
    Hạnh phúc phải có nước mắt gieo trồng, và nụ cười viên mãn, cần phải đánh đổi bằng cả sự trải nghiệm đắng cay.
    Ta sẽ chẳng ngu muội mà chọn cho mình cách nằm yên và ngã xuống. Ta sẽ đi tiếp và chiêm bái tiếp những mùi vị của cuộc sống tốt đẹp kia.
    Để con người ta có thể lột xác nhiều lần, tâm hồn có thể dung hòa thêm nhiều thứ khác.
    Để cho một con người không hề bao giờ tầm thường, sẽ tự mình cho mình những con đường thật sự riêng tư.

    P/s: Như một lời tự sự, ta chỉ viết để răn dạy chính ta…

    Nguyễn Thanh Hải

     
    Live, laugh, love

  7. #217
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Món quà đáng quý nhất trên đời

    (Dân trí) - Một ngày nọ, có một tín đồ đến thỉnh giáo thiền sư: “Con là người đã có gia đình, nhưng con lại đang rất yêu một người con gái khác, con phải làm thế nào bây giờ?”.

    Thiền sư nói: “Con có chắc chắn rằng cô gái ấy thực sự là người con yêu nhất trên đời này không?”.
     
    “Vâng, người đó cho con những giây phút đẹp nhất, cô ây thực sự rất tuyệt vời”, tín đồ khẳng định.
     
    Thiền sư không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta mà chỉ nói với tín đồ: “Con hãy nhìn 3 cây nến trong cái lư hương trước mặt, cây nào sáng nhất”. Tín đồ nói: “Độ sáng đều như nhau, làm sao có thể nhìn ra được cây nào sáng nhất ạ”.
     
    Thiền sư nói tiếp: “Con hãy cầm lấy 1 cây, để trước mặt. Giờ dùng tâm để nhìn xem cây nến nào sáng nhất”.
     
    “Đương nhiên cây nến đặt trước mặt là cây nến sáng nhất rồi ạ”, tín đồ trả lời.
     
    Thiền sư lại nói: “Bây giờ con hãy để 3 cây nến như hiện trạng ban đầu và hãy nhìn thật kỹ xem trong ba cây, cây nào sáng nhất”.
     
    Tín đồ nói: “Nếu để như lúc đầu thì độ sáng như nhau, vốn không thể nhìn ra cây nào sáng nhất”.
     
    “Đúng là như vậy”, thiền sư cười đáp.
     
    “Thực ra việc nhìn thấy 3 cây nến cũng giống như việc con gặp người phụ nữ kia trong cuộc đời mình vậy. Khi để nó ở trước mặt, dùng tâm nhìn nó sẽ càng cảm thấy nó đẹp nhất, nhưng khi đã để nó về chỗ cũ thì lại không hề thấy chút ánh sáng nào từ nó. Cho nên kiểu tình yêu này, chỉ như trăng dưới nước, căn bản không vượt qua nổi thử thách của thời gian, cuối cùng cũng chỉ là hư không mà thôi”.
     
    Dừng lại một lúc, vị thiền sư nói tiếp: “Trong cuộc sống hôn nhân, người ta thường lờ đi những ưu điểm của đối phương, thay vào đó lại phóng đại những khuyết điểm. Cái gì mới là tình yêu chân chính? Có thể đồng cam cộng khổ, bao dung cho nhau, đó mới là tình yêu chân chính. Nó có vẻ bình thường, nhưng lại rất sâu lắng, là tình cảm đáng được trân trọng suốt cuộc đời”.
     
    Tín đồ nghe xong, trước mắt bỗng phảng phất hình ảnh người vợ vì để cho mình an tâm làm việc đã từ bỏ cơ hội đi công tác ở nước ngoài, vì để cho mình có được sự ấm áp những ngày đông giá rét mà khổ sở học đan áo len… Trong lòng tín đồ bỗng chốc như tỉnh ngộ, anh ta cảm ơn thiền sư, chạy như bay về nhà.
     
    Lòng người luôn vì sự mù quáng nhất thời mà đi lạc hướng, vì sự cô đơn nhất thời mà tìm sai chốn về. Kỳ thực, nơi luôn luôn mở rộng cửa đón ta chính là nhà, người có thể hi sinh vì ta chính là người thân yêu của ta trong ngôi nhà đó. Nhà chính là bến cảng cho chúng ta tránh gió bão, là chốn về cho tâm hồn mỗi người và là món quà vô giá để chúng ta suốt đời trân trọng yêu thương.
     
    Tìm thấy người tự nguyện cùng mình đối diện, cùng mình gánh vác, cùng mình chia sẻ, có thể cùng mình trải qua những tháng ngày sống giản đơn mà hạnh phúc, đó mới chính là món quà đáng quý nhất trên đời.
    Live, laugh, love

  8. #218
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    365
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Làm giống thiến sư thì thấy cả ba cây nến chẳng cây nào sáng cả. Nhưng làm thế thì sẽ không còn thiền sư - hay đúng hơn là danh sách thiền sư được đưa vào danh sách đỏ.
    " Trong lòng hướng thiện
    Cũng toan ngồi thiền
    Chỉ vì chưa....
    ..................." - Vương Trọng

  9. #219
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    365
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Mercury Xem bài viết
    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"

    [st]
    Hu hu. Mình cũng không biết. Cái gì ở mình quan trọng nhất?
    Mình hỏi học trò của mình thì họ nói: Miệng thầy.
    Hỏi nhóm nghiên cứu thì họ bảo: Đầu thầy.
    Hỏi nhóm sửa máy, vận hành máy thì họ bảo: Hai bàn tay anh già.
    Hỏi bạn nhảy thì bảo: Tay và chân của mình.
    Hỏi thợ cắt tóc của mình: Tóc của anh, còn ít nên rất quan trọng, và em trông vào nó để kiếm tiền nuôi con, thế nên nó quan trọng nhất.
    Hỏi vợ, vợ quát: 60 tuổi rồi mà còn không đứng đắn, cắc cớ vừa vừa chứ.
    Thế nên chịu. Không biết.
    Lần sửa cuối bởi khng, ngày 14-03-2012 lúc 12:24 PM.

  10. #220
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Em thì thấy bộ phận nào trên con người cũng quan trọng và ngược lại nếu lập luận vòng vèo 1 lúc thì rồi bộ phận nào cũng không quan trọng nữa. Ví như tim quan trọng nhất nhưng nếu không có dạ dày thì sống sao được, hay đầu ( não) quan trọng nhất mà không có tim thi não cũng vô nghĩa....
    Live, laugh, love

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •