Trang 12 của 28 Đầu tiênĐầu tiên ... 2101112131422 ... CuốiCuối
Kết quả 111 đến 120 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #111
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    CÁI GỌI LÀ SỐ PHẬN


    Đôi lúc trong cuộc đời, ta sẽ nghe đâu đó câu "vượt lên trên những nỗ lực và cố gắng. Đó là số phận".



    - Ai chẳng từng một lần trong đời cố gắng học thật nhiều cho các kỳ thi, rồi cuối cùng kết quả không như ta muốn. Ta sẽ bảo đó là định mệnh.

    - Ta dành hết tình cảm cho ai đó mà không thành. Ta cũng bảo rằng chúng ta có duyên mà không có phận.

    - Ta cố gắng trong sự nghiệp nhưng mãi những ước mơ vẫn ngoài tầm tay. Đó cũng lại là số phận hay sao?



    Nguyễn Du khi xưa có câu " có trời mà cũng có ta". Mỗi người sinh ra đã mang một số phận, một định mệnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta bị an bài bởi những điều đó. Ta có thể thay đổi được rất nhiều điều trong cuộc sống bởi sự cố gắng, nỗ lực hằng ngày. Dung mạo là do trời sinh, ngôn ngữ cử chỉ là do được dạy dỗ và bản thân rèn luyện mới có. Sự nghiệp là do nỗ lực của bản thân mà thành. Người có khả năng luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn, còn kẻ bất tài luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội.

    Vẫn thấy thích một câu "Số phận không hề là may rủi, nó là sự lựa chọn. Nó không phải để chờ đợi, mà là giành lấy".



    Những thất bại trong cuộc sống, cái mà ta tưởng là do số phận không bao giờ là cái quyết định cho cả một quá trình nỗ lực, cố gắng của bản thân. Đổ lỗi cho một khái niệm trừu tượng, không giải thích được ... có gì dễ dàng hơn thế nữa?

    Ngay cả khi sự cố gắng của ta không đem lại những kết quả như bản thân ta mong muốn, thì đó cũng là thành công vượt qua chính bản thân mình.

    Bill Gates có một câu nói nổi tiếng: Khi bạn gặp khó khăn hay bế tắc trong công việc thì đừng có oán trách số phận. Điều bạn học được khi gặp trắc trở chính là kinh nghiệm và bài học để lần sau không bao giờ mắc phải nữa.



    Cái mà ta nghĩ rằng đó là số phận khi ta thất bại trong một mối tình có khi đó chỉ là đặt tình cảm không đúng người, không đúng thời điểm. Hoặc đôi khi ta chưa thật sự cố gắng. Năm xưa, vì không muốn 1 người bạn vướng vào vòng yêu đơn phương nên ra sức khuyên can bạn. Không ngờ, bạn chỉ nói 1 câu "anh phải động viên em mới đúng, vì nếu không đem lại kết quả gì, em cũng không bao giờ hối hận vì em đã cố gắng hết sức". Cho đến giờ, vẫn thấy đó là bài học sâu sắc. Định mệnh đem chúng ta đến với nhau, nhưng chính sự cố gắng của chúng ta mới làm cho định mệnh trở thành sự thật.



    Và cho dù thật sự có số phận đi nữa, thì ta cũng nên tin vào bản thân ta trước khi tin vào số phận, bởi vì bản thân ta là cái có thể thay đổi được. Chính tính cách và nỗ lực của bản thân là cái quyết định số phận của ta.



    Vẫn biết ơn cuộc đời này, vẫn biết ơn tất cả những người đi qua cuộc đời ta để lại cho ta những niềm vui, những nỗi buồn, những mất mát và cả những hạnh phúc.

    Cho dù thế nào đi nữa, ta vẫn cảm ơn họ vì nhờ họ mà ta cố gắng mỗi ngày.



    Cố gắng để không vấp ngã

    Cố gắng để vượt qua khó khăn

    Cố gắng để vượt qua chính bản thân mình

    Và cố gắng để sống tốt hơn


    "Số phận không hề là may rủi, nó là sự lựa chọn. Nó không phải để chờ đợi, mà là giành lấy."
    Những lúc tuyệt vọng nhất tôi đã từng đổi thừa cho số phận.
    Có những lúc tôi đã buông xuôi mọi thứ phó mặc cho số phận.
    Nhưng không phải vậy, số phận không hề may rủi, nó là sự lựa chọn
    Nhất định không được buông xuôi, không được đầu hàng

  2. #112
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Tổn thương




    Đứa trẻ quì bên bục cửa sổ, hai tay nắm chặt khung cửa sắt. Hay môi nó đang rung lên, nó khóc không thành tiếng. Nó nguyện cầu Chúa và nguyền rủa chính nó đã không làm được gì. Trong nỗi đau trào dâng con tim, nó mong mình đủ quyền năng để hiểu được tất cả, để có thể giải thích được sự đổ vỡ hiện hữa trước mắt. Nhưng nó bị gạt ra ngoài như không hề thuộc về thế giới này. Như số phận nhỏ bé bị xách đi, kẻ đau đớn nhất, nhưng lại nhỏ bé đến nỗi ít bị chú ý nhất.

    Nó vỡ lẽ ra rằng, nó quá yếu đuối. Nó cần hạnh phúc nhưng không dám bảo vệ hạnh phúc, cần tình yêu nhưng không dám hét to lên: Tôi cần!

    Thế đấy, những đứa trẻ khi đã từng có một mái ấm, sẽ yếu đuối vô cùng. Sự chuyển biến phức tạp trong mối quan hệ bị rạn nứt. một khi đủ lớn để nhận ra lại không đủ trưởng thành để đối mặt.

    Đã hai tháng nay, nó nhốt mình trong phòng, nghe ngóng những tranh cãi xoay quanh tiền bạc, và nhận nuôi con - của cha và của mẹ. Nó không khóc, không còn hé cửa nhìn. Cũng không còn suy nghĩ tại sao, vì sao. Nó chỉ chờ kết quả để kết thúc chuyện này, và tự nhủ, chỉ có thế thôi sao?

    Bạn bè đến rủ đi chơi, nó không đi. Vì nghĩ chúng có ba mẹ, mình lại không. Mình chỉ có ba, hoặc chỉ có mẹ mà thôi.

    Mẹ được quyền nuôi nó. Trước khi ra đi, ba nó hứa sẽ thường xuyên sang thăm nó. Nó nhìn ba như nhìn một cái cây. Cái cây đi xa. Nhà có hai mẹ con càng vắng.

    Vắng hơn khi mẹ nó cũng đi nốt.

    Nó xem phim "ở nhà một mình". Cười rõ to nhưng đến cuối phim, nó khóc. Thằng bé trong phim phút cuối cũng có gia đình. Hết phim, nó bỗng sợ ma. Nó thèm hát: con cầm cây đàn con hát, hát cho mẹ về với con. Nó thiếp đi đầy nặng nhọc, như một cách thoát khỏi sự tra tấn của cô độc.

    Ba ghé thăm, mua quà, dẫn nó đi chơi. Ba cầm tay trái nó. Nó nhớ mẹ hay cầm tay phải. Giờ tay phải cầm que kem, lạnh buốt. Nó không vui, ba nó cũng mất hứng, dần dần chẳng dẫn nó đi chơi nữa. Đồ chơi ba mua cứ ùn lên góc phòng.

    Lại một tối vắng mẹ. Ở nhà một mình, nó lôi anbum ra xem.

    Rồi nó cũng đi.

    Khép cánh cửa to tướng lại. Ngoài này, gió lạnh nhưng nó cảm thấy thoải mái lạ. Nó đi mãi, tưởng như mình đi xa lắm rồi. Nó tìm một gốc cây và ngủ.

    Sáng mai, người ta thấy đăng trên báo đứa trẻ đi lạc ban tối. Mọi người tìm khắp nơi, sục sạo cả nhũng hốc cây. Nhưng không thấy đứa trẻ nào như trong ảnh. Chỉ có bà lão ăn xin dắt một thằng nhóc bẩn thỉu, áo quần tả tơi vì chó cắn. Đi khuất dần.

    Ai cũng có một chốn bình yên, nơi tâm hồn thanh thản, nơi biết lắng nghe những cảm xúc của chính mình. Nó đã tự đi tìm chốn bình yên của mình như thế.

  3. #113
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Chỉ có một người thôi



    Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
    - Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
    Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
    Bác làm công trở về gặp người chủ.
    Người chủ hỏi:
    - Ở bên ấy có nhiều người không?
    Bác làm công trả lời:
    - Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
    - Tại sao vậy?
    - Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.

  4. #114
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    BÔNG HỒNG CÀI ÁO.

    Câu chuyện kể về một bà lão, chồng vừa mất. Bà dọn đến ở cùng hai vợ chồng người con và đứa cháu yêu quí.

    Năm tháng đã bào mòn sức khoẻ của bà, đôi mắt kèm nhèm, tay lại run rẩy. Bà thường làm tung toé thức ăn trên bàn. Hai vợ chồng người con đã không giấu được vẻ khó chịu. Họ làm một cái bàn nhỏ và đề nghị bà dùng bữa tại đó.

    Từ đó bà lão chỉ biết ngồi ăn một mình và nhìn những người khác trong nước mắt. Cứ thế cho đến một tối nọ, thấy con gái đang loay hoay sắp xếp đồ chơi của mình, người cha liền hỏi con:

    - Này con gái cưng! Con đang xếp gì thế?

    Cô bé ngây thơ nhìn cha và cười hồn nhiên:

    - Con đang xếp một cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cha mẹ có thể tự ăn một mình như bà khi con lớn lên!

    Cha mẹ cô lặng người một lúc rồi cả hai bỗng nhìn nhau bật khóc. Đêm đó họ đã dẫn mẹ quay về chiếc bàn ăn của gia đình. Và từ đó bà đã cùng dùng bữa trong không khí đầm ấm.

    Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà lại làm đổ thức ăn ra bàn.


    trẻ con chưa hẳn là trẻ con, người lớn chưa chắc đã lớn.

  5. #115
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Đừng để ngày mai!

    Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa, anh bảo:

    -Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp.Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm rồi nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc. Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi...

    Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan mà liệm...

    Vợ anh vừa mới qua đời.

    Quay sang tôi, anh bảo:

    -Đừng bao giờ giữ lại một cái gì mà chờ dịp đặc biệt cả. Mỗi ngày được sống là một dịp đặc biệt rồi.

    Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và hình như nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

    Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước, bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc.

    Tôi hiểu rằng cuộc đời là những trải nghiệm mà mình phải nếm. Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa. Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức nước hoa bất kỳ khi nào tôi thấy thích...

    Những cụm từ như " một ngày gần đây " hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa ( một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường ). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây... Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu ( vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu ).

    Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ...áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

    Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

    Hãy làm ngay, đừng để ngày mai!


  6. #116
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    …con phải nhớ là mẹ yêu con



    ….Trong đống đổ nát, những người cứu nạn mới thấy tình cảm con người chí tình tới mức cùng cực. Tại huyện Bắc Xuyên, tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc) nơi sát tâm chấn, sau cuộc động đất ngày 12/5 vừa qua, nhóm cứu nạn phát hiện được xác một phụ nữ đã chết, nhưng đứa bé mới mấy tháng tuổi được che dưới bụng người mẹ ấy thì vẫn sống, như một kỳ tích. Em còn đang ngủ.

    Nhóm cứu nạn vào lúc đầu tiên phát hiện thi thể người phụ nữ bị ngôi nhà đổ sập đè chết, xác định cô đã chết, định bỏ sang cứu người bị nạn còn sống ở cạnh đó. Người phụ nữ chết trong tư thế đầu gối quỳ xuống đất, gập người xuống, hai tay ôm quanh lòng như hình dáng những người cúi xuống kính cẩn hành lễ ngày xưa, tuy vậy thân thể cô cũng đã bị đè dập, biến hình.

    Tờ Tin nhanh chiều Bắc Kinh hôm 17/5 đưa tin, vô tình một nhân viên cứu hộ trong nhóm lùa tay qua khe hở của người nạn nhân, sờ vào ngực để xác định cô đã chết, vô tình phát hiện trong khoảng trống dưới bụng người phụ nữ còn một hài nhi rất nhỏ còn sống.

    Các nhân viên cứu hộ vội vã bới những gạch đá xi măng quanh tử thi, mới nhìn thấy đứa trẻ hơn ba tháng tuổi nằm dưới bụng nạn nhân. Khi được bế ra khỏi người mẹ, đứa bé vẫn an lành, không thương tích.

    Dưới đống đổ nát ở đó còn một chiếc điện thoại, màn hình có hiển thị tin nhắn đã bấm: "Con gái yêu quý, nếu con còn sống được, con phải nhớ là mẹ yêu con".

  7. #117
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?


    Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!

    Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.

    Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...

    Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.

    Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình...

    Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

    Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?

    Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

    Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...

    Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?

  8. #118
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Trở ngại


    Ngày xưa, có một ông vua muốn thử lòng dân chúng ra sao, liền ăn mặc quần áo thường dân đi thật xa ra ngoài cung thành.

    Ông đặt một tảng đá thật to giữa một con đường nhiều người qua lại, không phải để bắt buộc người dân phải bê nó đi, mà muốn xem người dân sẽ phản ứng tự nhiên ra sao với những vật gây cản trở mà họ bất ngờ gặp trên đường.

    Sau khi đặt tảng đá, ông nấp vào một chỗ gần đó, làm người quan sát. Nhiều người trông rất giàu có và lịch sự, ăn mặc rất diện đi qua. Họ than phiền với nhau rằng tảng đá làm nghẽn đường đi, coi nó là một vât đáng ghét. Thậm chí còn xúc phạm Đức Vua đã không cho người giữ đường xá sạch sẽ. Nhưng rõ ràng ai cũng bỏ qua tảng đá ở đó, họ thà đi vòng qua nó chứ không chịu đẩy nó ra khỏi đường đi.

    Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nhìn thấy tảng đá, bác đặt giỏ của mình xuống và cố đẩy tảng đá đi. Nhiều người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là nhiễu sự. Không ai dừng lại giúp đỡ bác.

    Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá đi được, bác mới phát hiện có một cái túi nằm trên đường, ở chổ mà lúc nãy tảng đá nằm.

    Bác mở cái túi thì thấy có rất nhiều tiền, và bác đã hiểu được một điều mà nhiều người khác không hiểu: Mỗi trở ngại đều ẩn chứa những cơ hội cho mỗi con người. Đừng cố né tránh mà hãy đối diện với nó, khi vượt qua được những khó khăn chúng ta sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm hơn cho cuộc sống của mình. Hãy đối diện với những điều tồi tệ nhất để biết rằng mình tài giỏi đến mức nào. Hãy vị tha và yêu cuộc sống của người khác như yêu cuộc sống của mình.

  9. #119
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Socrates và chuyện ngồi lê đôi mách

    Nguời hàng xóm đến gặp Socrates.
    "Này ông Socrates ơi, ông có nghe chuyện này chưa?"
    "Khoan đã!" -Socrates ngắt lời người hàng xóm- "Anh có chắc rằng tất cả những gì anh sắp kể cho tôi đều đúng sự thật không?"
    "Ồ... cũng không chắc nữa. Tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi."
    "Thế à, Vậy chúng ta không cần quan tâm đến nó trừ phi nó là một chuyện tốt. Đó có phải là một chuyện tốt không?"-Socrates hỏi.
    "À không, không tốt. Đây là một chuyện xấu."
    "Chà, anh có nghĩ tôi cần phải biết chuyện ấy để giúp ngăn ngừa những điều không hay cho người khác không?"
    "Ờ, ờ... quả thực cũng không cần lắm,"- Người hàng xóm trả lời.
    "Tốt lắm,"- Socrates kết luận - "Vậy thì chúng ta hãy quên nó đi, bạn nhé. Còn có vô số chuyện đáng giá hơn trong đời sống. Chúng ta không thể mất công bận tâm tới những chuyện tầm phào, những chuyện vừa không đúng, vừa không tốt, vừa không cần thiết cho ai."

  10. #120
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Có những điều bạn chẳng thể ngờ...

    Có lẽ ai cũng thấy vui khi nhận được một tấm thiệp cảm ơn. John Johnson cũng vậy. Ông nhận được tấm thiệp cảm ơn đầu tiên từ Elsie Dawe khoảng 10 năm trước. Bởi vì ông đã gửi một tấm séc 10 đôla tới Bệnh viện Nhi Buffalo.

    Dawe phụ trách bộ phận nhận quyên góp của bệnh viện đã cẩn thận gửi tới ông một tấm thiệp cảm ơn viết tay, lời lẽ chân thành. Rất xúc động, ông Johnson gửi séc đều đặn, khoảng hai lần mỗi năm. Và lần nào cô Dawe cũng gửi thư hoặc thiệp cảm ơn, cô làm thế với tất cả những người quyên góp cho bệnh viện.

    "Chúng tôi biết ơn những người quyên góp hàng ngàn đôla" - Cô nói - "Nhưng hàng ngàn người đang tặng từng khoản nhỏ cũng giúp chúng tôi rất nhiều trong chi phí hằng ngày".

    Có một năm, kèm theo tấm séc của ông Johnson gửi là một yêu cầu. Ông muốn nhắc đến bệnh viện trong di chúc của mình, và hỏi liệu cô Dawe có thể đến nhà ông để bàn thêm không.

    Cô Dawe đã một mình lái xe tới tận một thị trấn nhỏ tên là Castile, nơi ông John Johnson sống cùng vợ mình. Họ đã già, sống đơn giản trong một căn nhà giữa trang trại với những đồ dùng cũ kỹ. "Nhưng họ sống rất hạnh phúc" - cô Dawe kể.

    Gia đình Johnson dẫn Dawe đi tham quan khắp vùng. Trước khi cô về, họ còn đăng ký làm "người quyên góp thường xuyên" cho bệnh viện. Dù khoản quyên góp thường xuyên này khá nhỏ bé, nhưng Dawe vẫn chân thành cảm ơn, hứa sẽ quay lại chơi.

    Và cô đến thăm ông bà Johnson một, hai lần mỗi năm. Mỗi lần như vậy, cô luôn mang theo quà, như bánh quy tự làm hoặc khăn len. Ban đầu, Dawe đến thăm ông bà Johnson vì họ mời, sau đó là vì tình bạn, và sau đó nữa là vì lo lắng cho họ. Họ sống cô đơn, không có con cái, mà người vợ còn bị tiểu đường.

    - Tôi phải đến đó xem họ có ổn không - Thỉnh thoảng Dawe lại nói với đồng nghiệp như vậy.

    Khi vợ mất, ông Johnson rất buồn và mặc dù cô Dawe ghé thăm thường xuyên hơn, nhưng 6 tháng sau đó, ông cũng ra đi. Sau đó một thời gian ngắn, ông Parker bạn cũ và cũng là luật sư của gia đình Johnson đến gặp cô Dawe. Ông nói ông Johnson đã ghi tên Bệnh viện Nhi Buffalo trong di chúc của mình, và hỏi cô Dawe có biết bệnh viện sẽ nhận được bao nhiêu tiền không.

    Tất nhiên là Dawe không biết. Nhớ lại những tấm séc 10 đôla của ông Johnson, cô đoán rằng số tiền ông để lại cũng không bao nhiêu. Ông Parker nói rằng, sau khi mọi thủ tục hoàn thành xong, bệnh viện sẽ nhận được ít nhất… 5 triệu đôla! Dawe kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

    Có một điều mà ông Johnson chưa bao giờ kể với cô. Ông rất… ghét phải dùng giấy than để tạo ra những bản copy khi ông tính toán chi phí cho trang trại. Cho nên nhiều năm trước, khi một công ty nhỏ tên là Haloid xuất hiện với "loại máy có thể tạo ra các bản copy", ông Johnson cho rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời và đã đầu tư vào đó. Sau đó, công ty Haloid đổi tên thành… Xerox, và nhanh chóng trở thành công ty sản xuất máy photocopy hàng đầu thế giới.

    Tài sản của ông Johnson trị giá khoảng 11 triệu đôla. Ông đã để lại 5 triệu đôla cho Bệnh viện Nhi, 5 triệu đôla cho một bệnh viện ung thư ở Memphis. Đó là khoản quyên góp lớn nhất mà Bệnh viện Nhi Buffalo từng nhận được. Tất cả bắt đầu với một tấm séc 10 đôla. Và một tấm thiệp cảm ơn.

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •