Trang 2 của 28 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    :1: Cùng nhau st những câu truyện hay trong cuộc sống mọi người nhé

  2. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bầy Ếch

    Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.


    Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

    Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

    Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói ấy có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.


  3. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    AnhThọt

    Năm dì Tứ 15 tuổi, cha mẹ bằng lòng cho bà mối nối duyên dì với một người con trai ở thôn bên. Thời ấy, nam nữ trước khi kết hôn đều không được biết mặt nhau. Vì thế, dì Tứ không hề biết người đàn ông là chồng tương lai của mình dáng vẻ ra sao, chỉ nghe cha mẹ nói, đó là một người làm nghề thợ mộc, trung hậu, thật thà, khá giàu có.

    Tối động phòng, dì Tứ mới biết chồng mình là một anh thọt, dáng đi lệch nghiêng về một bên. Trong tưởng tượng của dì, chồng của mình là một thanh niên cao to, khỏe mạnh. Bây giờ nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, dì khóc òa lên.

    Dì khóc đến quá nửa đêm. Những lời khuyên của người chồng thọt đều không lọt vào tai dì một từ nào
    Bỗng người chồng thọt cũng òa lên khóc. Tiếng khóc của anh ta nghe rất thảm thiết, khiến dì Tứ phải cất tiếng hỏi: - Anh khóc cái gì?

    Người đàn ông thọt nói: - Tôi được cha mẹ sinh ra có dáng hình như thế này, tôi tự thấy mình cũng đau khổ lắm. Nghe em khóc, tôi càng đau đớn hơn. Tôi biết, em lấy tôi là làm ơn cho tôi nhưng tôi cũng đau đớn thay cho em.

    Sau hôn lễ, dì Tứ mới hiểu lòng tốt của anh thọt. Anh ăn ở rất biết điều và rất biết chiều dì Tứ: Mùa đông, đôi gót sen của dì được ủ trong đệm êm, chăn ấm. Mùa hè, dì được ngủ yên tĩnh, anh thọt thức suốt đêm quạt muỗi cho dì. Việc đồng áng trồng trọt hoa màu, anh thọt cũng không để cho dì phải làm. Việc may vá, giặt giũ trong nhà cũng một tay anh thọt làm hết cả.

    Anh thọt làm nghề mộc rất giỏi, có nhiều người đến mời anh đóng đồ, làm nhà cho họ. Mỗi khi đi làm xa, lần nào cũng như lần nào, cứ mười ngày, nửa tháng, anh thọt lại lưng đeo túi mang tiền về nhà.

    Anh thọt không tiêu tiền hoang phí, trừ việc mua quà cho dì Tứ như mảnh vải hoa, chiếc khăn đội đầu... Số tiền còn lại, anh đều đưa cho dì Tứ.

    Mùa đông năm ấy, dì Tứ mắc căn bệnh đau dữ dội ở vùng thắt lưng. Anh thọt mời hết thầy thuốc này đến thầy thuốc khác nhưng họ đều không chẩn đoán ra bệnh của dì Tứ.

    Suốt 5 ngày 5 đêm, anh thọt không hề chợp mắt. Nhìn dì Tứ đau đớn như thế, anh không sao chịu đựng được, lòng anh đau như dao cắt. Suốt đêm trong gió tuyết, anh thức trông nom dì Tứ. Khi dì đau quá, anh vội cõng dì vượt qua bão tuyết tìm thầy chữa bệnh cho dì. Anh vừa chạy vừa kêu lớn: “Thầy thuốc, cứu... cứu... cứu tôi với!”.

    Không một ai đến cứu, anh thọt chân đăm đá chân chiêu. Sau khi chạy hai, ba dặm, dì Tứ bỗng nói: - Anh thọt, anh thọt ơi, bệnh của tôi khỏi rồi. Anh thọt nửa tin nửa ngờ đặt dì Tứ xuống. Dưới ánh sáng của tuyết, anh thấy sắc mặt dì Tứ quả nhiên tươi tỉnh hẳn.

    - Tứ ơi, em mà gặp điều chẳng lành thì anh cũng không sống nổi đâu!

    Dì Tứ bị đau là do dì bị sỏi thận. Khi anh thọt cõng dì Tứ chạy, do vận động mạnh, viên sỏi bị thay đổi vị trí nên dì Tứ hết đau.

    Tưởng rằng hạnh phúc đến với anh thọt lâu dài, nào ngờ anh thọt thật đoản mệnh. Trong một lần làm nhà cho người ta, khi trèo lên xà nhà, không may, anh bị rơi từ trên cao xuống. Khi anh sắp tắt thở, mọi người gọi dì Tứ đến, dì Tứ quỳ xuống ôm lấy đầu anh khóc và nói:

    - Anh thọt ơi, anh không thể chết được anh ơi. Anh chết, em cũng không sống nữa đâu.

    Anh thọt dùng chút sức lực còn lại cuối cùng, nói với dì Tứ:

    - Tứ ơi, em đừng nói hồ đồ thế. Em phải sống, chúng ta chỉ mới sống một đoạn đời ngắn ngủi thôi mà.

    Dì Tứ gật đầu:

    - Anh thọt, đợi em với. Kiếp sau em vẫn lấy anh.

    Năm đó, dì Tứ 40 tuổi và dì vẫn sống cô đơn cho đến nay, khi đã bước sang tuổi 70. Khi răng đã bắt đầu rụng, dì Tứ nói:

    - Tôi vẫn nằm mộng thấy anh thọt. Anh ấy vẫn về và khẳng định với tôi: Ở bên đó, anh vẫn đợi tôi!

  4. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Cuộc sống không có gì thật sự hoàn hảo và tốt đẹp, chỉ có tâm mình tự biết hài lòng , giữ gìn và bảo vệ những gì mình đang có.:11:
    Và không nên vất bỏ bất cứ điều gì chỉ vì 1 vết nứt hay vết rạn không đáng có. Biết đâu, sau 1 giọt nước mặt lại là hàng ngàn hàng vạn nụ cười đang chờ đón mình! :1:

  5. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Chuyện tình cá và nước

    Cá thỏ thẻ với nước: -Anh chưa bao giờ thấy được nước mắt của em, vì em đang sống trong anh.

    -Nước nói: Anh cảm nhận được nước mắt của em chứ, vì em luôn tồn tại trong tim anh mà.

    -Cá dỗi: Em yêu anh nên em luôn mở to mắt mình để cho anh có thể chảy vào trong em, để em luôn nhìn thấy anh! Vậy mà anh lại chăm sóc nàng Rong đỏng đảnh….

    -Nước chống chế : Không có đâu , anh cũng rất yêu em nên anh luôn ở bên em, để anh có thể quấn quýt lấy em, để anh có thể ôm trọn em vào lòng mình như vầy nè! Em không thấy đó sao?

    ...Và, hình như họ hôn nhau.....

    Nồi lẩm bẩm: Sến quá đi. Lửa cháy rồi, vài phút nữa là sôi! Rồi tha hồ mà quấn quýt lấy nhau… nhé nhé nhé….

  6. #16
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Việc nhỏ

    Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.

    Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.

    Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.

    Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.

    Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng cố ý hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc.

    Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!".

    Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...


  7. #17
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    TÔI SẼ NGỪNG THAN VÃN!

    Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.

    Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.


    Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy khoẻ hơn hôm qua thì bạn đã may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.


    Nếu bạn chưa bao giờ trải qua nguy hiểm của chiến tranh, chưa bao giờ trải qua tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát thì bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.


    Nếu bố mẹ bạn còn sống và hạnh phúc bên nhau thì trường hợp của bạn không nhiều đâu.


    Hãy nâng niu những gì bạn có vì rất nhiều người thèm được như bạn đấy.

  8. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    8 Lần Nói Dối Trong Cuộc Đời Người Mẹ
    Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của Mẹ.

    Khi cậu lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô mò thêm ít cua, ốc về cho con. Món canh cua đồng thật ngon. Khi các con xì xụp ăn, mẹ ngồi một bên rệu rã với chút rau khoai luộc. Khi cậu đưa bát để xin thêm ít cơm, mẹ húp nốt những mạnh cặn canh cuối cùng. Cậu xót xa, liền lấy chén canh đổ vào bát mẹ. Mẹ không ăn, lại chan trả về bát cậu. Mẹ bảo: mẹ không thích ăn cua, chỉ vì không muốn cơm mới bị lẫn với chỗ canh thừa - Lần thứ hai Mẹ nói dối !

    Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối. Một buổi tối đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ chỉ cười: Con cứ ngủ đi, mẹ bị mất ngủ nên không buồn ngủ - Mẹ lần thứ ba nói dối !

    Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, cả đêm trước hì hụi nấu trõ xôi Đỗ, để sáng dậy con ăn như chúng bạn vẫn kháo nhau. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc, mẹ mong ngóng từng khắc phía ngoài phòng thi. Tiếng chuông hết giờ đổ vang. Mẹ dang rộng cánh tay ôm đứa con trai bé nhỏ, trong tay mẹ là bình trà pha sẵn mẹ đã ướp hoa từ độ tuần trước. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà nhỏ bằng thủy tinh nhỏ trong suốt, một trong những thứ tài sản quý giá nhất trong nhà, mời mẹ uống. Mẹ bảo: Mẹ đợi con, vừa được bác đứng cạnh mời uống rồi, con uống đi, mẹ không khát - Lần thứ tư Mẹ nói dối !

    Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá, tần tảo ngày này qua tháng khác. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người gắn bó trước lâu rồi cũng sinh cái tình, huống chi mẹ cảm động trước tình cảm chân thành, chất phác của chú Lý lắm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, để có người san sẻ. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn vậy, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ thì mẹ bảo: các con còn bé, nhỡ phải chịu điều tiếng gì, mà tôi cũng coi chu Lý như là anh em trong nhà cả thôi - Mẹ nói dối lần thứ năm !

    Sau khi anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ, nhưng một thân một mình, cũng có tuổi, mẹ mắt đã kém, chân tay cũng còn dẻo dai như trước, việc cũng dần ít đi. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu, nào có đầy đặn gì. Mà mẹ bây giờ tháng đi chợ cũng có thiếu gì tiền cả. Cứ cầm lấy - Lần thứ sáu mẹ nói dối !

    Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty chuyên về nghiên cứu. Khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng. Nhưng không hiểu mẹ nghe đâu, rằng công việc của con trai cần sự tập trung cao, chẳng có nhiều thời gian, mà thủ tục mọi thứ sang Mỹ rất tốn kém, phức tạp. Mẹ nghe vậy, nhất quyết từ chối: tao sống ở đây nó quen rồi, tao không đi đâu cả. Dù đêm đêm mẹ ở một mình, mắt mẹ mờ đi vì thương nhớ đứa con trai bé nhỏ của mình đã xa cách bao lâu - Mẹ lại một lần nữa nói dối !

    Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ đã già và yếu lắmi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ mở mắt, cố gượng thều thào bảo cậu: Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào đâu con...

    Và đây là lần nói dối cuối cùng của MẸ

  9. #19
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Đôi bạn -Tớ và cậu

    Giữa dòng đời bất tận, tớ và cậu đã gặp nhau, đôi khi chỉ là sự tình cờ nhưng đôi khi là sự sắp đặt của số phận. Có những người mà ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên ta đã cảm nhận được một tình cảm thân tình.

    Chúng ta đã cùng trò chuyện về mọi điều trong cuộc sống, đã từng bọc bạch cùng nhau về những hoài bão, đã từng tâm sự để hiểu rõ về những điểm giống nhau cũng như sự khác biệt của nhau. Bên nhau chúng ta không dấu diếm điều gì. Chúng ta đặt bên vòm cửa sổ những lo âu để gió cuốn đi xa - xa mãi. Cậu đã truyền cho tớ niềm tin vào những ước mơ và là nguồn động viên vô bờ khi tớ chực chờ khóc.

    Chỉ bằng một lời động viên từ trái tim chân thành, cậu đã vực tớ dậy từ hố sâu thất vọng. Cậu là nơi trú ẩn bình yên khi tớ thất vọng và gặp phải khắc nghiệp của cuộc sống. Cậu đã luôn ở luôn tớ, trao cho tớ niêm tin và hy vọng, sưởi ấm cho tớ bằng trái tim chân thành của cậu.

    Cậu là người mà tớ có thể nói hết mọi điều, kể cả những việc riêng tư bí mật nhất, cậu chưa 1 lần phán xét quá khứ của tớ. Cậu là người hiểu tớ hơn ai hết, với tớ tình cảm ấy không có giới hạn nào, khi ở nơi xa tình cảm ấy tớ vẫn gởi về cậu và cảm nhận cậu luôn ở bên tớ.

    Có được một người bạn như cậu, đó quả thật đó là là một món quà tuyệt diệu của cuộc sống. Những người bạn thường đi song hành với nhau, chứ không phải là người quá nổi trội, hay tụt hậu mãi đằng sau. Mỗi người chúng ta đều có những con đường khác nhau để đi trong đời và đôi khi cuộc sống trở thành gánh nặng buộc chúng ta phải vác trên vai. Chính cậu là người chia sẽ gánh nặng đó, mang đến cảm giác bình an cho tớ- không phải bằng những từ sao rỗng - hoa mỹ mà đơn giản là sự lắng nghe chân tình. Bên cậu cuộc sống nhẹ nhàng hơn biết bao.

    Trong cuộc sống của chúng ta, có nhiều điều dễ dàng đến rồi đi, nhanh nhóng và mỏng manh như một làng khói. Chỉ có duy nhất tình cảm là ở lại và là điều duy nhất có thể vượt qua giông bão của cuộc đời, là gốc rễ cho mọi niềm tin và hạnh phúc. Và không có gì tuyệt vời hơn được gởi trao tình cảm của tớ với cậu và rồi cảm nhận được sự bình yên khi được gọi nhau là bạn.

    Dù cậu có cách xa tớ bi nhiêu km đi nữa, cậu vẫn mãi mãi là người mà tớ luôn nhớ và mong
    .
    Lần sửa cuối bởi kitchut, ngày 15-10-2011 lúc 07:36 PM.

  10. #20
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Phép mầu nhiệm giá bao nhiêu

    Khi nghe cha mẹ bàn về bệnh tình của người anh, những gì cô bé Tess biết được là người anh mắc bênh rất nặng và gia đình đã cạn kiệt tiền. Cần có một ca phẫu thuật với chi phí rất mắc mới có thể cứu được anh của bé nhưng ngặt nổi không có ai cho gia đình em vay mượn. Em nghe cha nói trong tuyệt vọng: "Chỉ có phép mầu nhiệm mới có thể cứu được thằng bé thôi".

    Tess và phòng mình và lôi ra con heo đất với số tiền em đã dành dụm từ bấy lâu nay. Em vội lao ra cửa và chạy thẳng đến một tiệm thuốc tây nổi tiếng ở khu phố. Em đứng trước cửa hiệu một cách kiên nhẫn để chờ đợi sự chú ý của người dược sĩ. Đoạn em dùng chân gõ lên sàn nhà rồi hắng giọng để tạo ra tiếng động... nhưng vô ích. Cuối cùng em lấy tay gõ mạnh lên tủ kính và người dược sĩ cất giọng một cách khó chịu: "Cháu muốn gì hả cháu bé? Cháu không thấy ta đang nói chuyện với người anh xa cách mười mấy năm trời hay sau?".

    Tess cũng trả lời với vẻ bực bội: " Cháu cũng muốn nói chuyện với chú về người anh của cháu đây. Anh ấy đang bị bênh và cháu đến đây để mua ... phép mầu nhiệm".

    "Cháu muốn mua gì?". Người dược sĩ tròn mắt tỏ vẻ không hiểu.

    "Tên của anh cháu là Andrew và anh ấy chịu đựng cái gì đó đau lắm ở trong đầu. Cha cháu nói rằng chỉ có phép mầu nhiệm mới cứu được anh ấy. Vậy phép mầu nhiệm bán với giá bao nhiêu hả bác?".

    "Ở đây không bán thứ đó cháu bé ạ" - giọng người dược sĩ nhỏ đi.

    "Nhưng bác này ,cháu có tiền. Cái giá có cao lắm không? Nhưng nếu không đủ cháu sẽ đi mượn thêm" - giọng Tess như van nài.

    Người anh của ông dược sĩ ăn mặc rất đẹp và đứng bên cạnh đó và nghe hết cuộc đối thoại. Ông hỏi Tess: "Thế cháu có bao nhiêu?". "1 đô và 11 xu và đó là những gì cháu có, nhưng cháu có thể mượn thêm được mà. Bác bán cho cháu nhé?". Tess trả lời như muốn khóc.

    "Ồ, thật trùng hợp", người đàn ông mỉm cười "1 đô và 11 xu - một số tiền chính xác để mua phép màu nhiệm cho anh cháu". Sau đó, ông cầm số tiền và nắm chặt bàn tay cô bé đề nghị: "Cháu hãy dẫn ta dến nhà cháu. Ta muốn gặp anh trai và cha mẹ cháu. Để xem ta có phép mầu nhiệm mà cháu cần không nhé!".

    Người đàn ông ấy chính là một bác sĩ rất nổi tiếng. Cuộc phẫu thuật đã rất thành công mà không hề tốn kém bất cứ chi phí nào. Anh trai Tess dần hồi phục và sống khoẻ mạnh. Cha mẹ Tess vui hơn lúc nào hết. Mẹ em thì thầm: "Thật sự là một phép nhiệm màu. Mẹ không biết mình phải trả bao nhiêu tiền đây? ".

    Tess mỉm cười tinh nghịch. Cô bé biết chính xác số tiền đó...1 đô và 11 xu... cộng thêm sự chân thành của một đứa trẻ.
    Lần sửa cuối bởi kitchut, ngày 15-10-2011 lúc 07:35 PM.

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •