Trang 22 của 28 Đầu tiênĐầu tiên ... 122021222324 ... CuốiCuối
Kết quả 211 đến 220 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    SƠ SÓT HOÀN HẢO.

    Ông ngoại tôi là thợ mộc. Trong đợt trường tôi quyên góp cho trẻ em mồ côi Trung Quốc, ông đóng các thùng gỗ đựng quần áo chuyển đi. Ông rất hứng thú với công việc này vì tính ông tôi rất thương người.

    Nhưng không may, khi về nhà, ông không tìm thấy kính của ông đâu. Suy nghĩ mãi, cuối cùng ông cũng nhận ra điều gì đã xảy ra chi chiếc kính của mình. Khi ông đóng thùng, chắc chiếc kính đã tuột ra khỏi túi áo và rơi vào bên trong một trong những chiếc thùng - giờ đây đã được niêm phong.

    Thế là chiếc kính mới của ông ngoại lên đường sang Trung Quốc ! Ông bực lắm vì ông đã mua chiếc kính đó với giá 20 đôla, trong khi gia đình thì nghèo và ông có đến 6 đứa con nhỏ. “Trời đất ơi ! Mình đã bỏ công ra làm giúp người khác. Vậy mà cuối cùng lại thế này đây, chẳng ai giúp được mình !” – ông nhủ thầm.

    Vài tháng sau, ông hiệu trưởng trường trẻ mồ côi ở Trung Quốc – nơi nhận quà quyên góp - được đến thăm trường tôi. Ông hết lời cảm ơn chúng tôi vì quần áo cho trẻ mồ côi. Rồi ông cũng phát biểu:
    - Tôi cũng hết sức cảm ơn các bạn vì chiếc kính các bạn gửi cho tôi lần trườc. Vừa trước đó, chiếc kính cũ của tôi bị vỡ và tôi rất tuyệt vọng vì không thay được tròng kính, do hàng hóa khan hiếm ở đất nước nước tôi vào thời điểm đó. Tôi không nhìn rõ được và thường xuyên nhức đầu. Thế rồi các thùng quần áo các bạn gửi đến và khi mở ra, chúng tôi thấy chiếc kính.
    Mọi người chăm chú lắng nghe. Ông hiệu trưởng nói tiếp :
    - Các bạn ạ, khi tôi thử đeo kính vào, thật may mắn, tôi nhìn mọi vật đều rõ ràng ra, như thể nó được làm riêng cho tôi vậy. Tôi rất biết ơn các bạn về chiếc kính.

    Mọi người đều vui vì chuyện chiếc kính dù ai cũng bối rối : chiếc kính không nằm trong danh sách nhưng món quà được gửi đi Trung Quốc. Mọi người nghĩ rằng ông hiệu trưởng đã nhầm và chiếc kính đó là một nhà thờ khác gửi. Lúc đó, tôi thấy ông ngoại ngồi ở băng ghế sau cùng, kín đáo lau nước mắt. Ông, một người thợ mộc bình thường, đã nhận ra rằng Tạo Hóa đã cậy nhờ ông một việc đặc biệt, theo một cách đặc biệt nhất.

    Có những sự việc chúng ta tưởng như không may xảy ra, nhưng cũng có thể nó được sắp đặt để xảy ra như vậy - sắp đặt một cách có ý nghĩa.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Con chó Giôn

    Nó tên Giôn, tức Giôn Xơn. Hồi chiến tranh, chó mèo đều lấy tên Giôn Xơn, Ních Xơn, Thiệu, Diệm ra đặt cả. Làm cái nhà vệ sinh công cộng, vẽ cái mặt Giôn Xơn, viết câu ca nhắc nhở: “Dù ai đi đâu về đâu/ về đây mà đái lên đầu Giôn Xơn/ căm hờn lại dục căm hờn/ về đây mà đái còn hơn đái ngoài”. Đi đái còn phải căm thù sâu sắc huống hồ là đặt tên chó mèo.

    Lúc mới mang từ nhà dì Thé về, cả nhà gọi nó là Giôn Xơn, sau gọi Giôn Xơn khó, người gọi Giôn Giôn Giôn, người gọi Xơn Xơn Xơn, nó bé bằng bắp hoa chuối mắt tròn xoe cứ ngơ ra nhìn, một tuần rồi vẫn chẳng biết tên nó là gì, cuối cùng cả nhà nhất trí gọi nó là Giôn.

    Mình yêu nó nhất nhà, mới 7 tuổi, bom đạn đầy trời, quanh năm suốt tháng trẻ con bị giam trong nhà, có con chó nhỏ như bắt được vàng, mình suốt ngày quanh quẩn bên nó, có việc để làm, khỏi phải ngồi ngạch cửa ngóng ra đường nữa.

    Đến lớp chỉ mong về chơi con chó Giôn. Đôi khi cắn bút ngẩn ngơ: con Giôn bây giờ làm gì nhỉ? Tối nào nó cũng nằm khoanh trong lòng mình, lâu ngày quen, vắng nó cái là không sao ngủ được. Đang ngủ quờ tay không thấy nó, giật mình chồm dậy kêu ầm Giôn mô rồi Giôn mô rồi. Nó ở đâu nhảy phốc lên giường, liếm liếm mặt mình, sướng mê man.

    Hè năm lớp 2, con Giôn đã bằng bắp vế mình, biết bắt chuột, sai nó lấy cái này cái nọ, chỉ cần nói đến lần thứ 2 là nó hiểu liền. Nó không ăn cứt, không phải nhờ có “ giáo dục”, nhà cũng chẳng đủ cơm cho nó, nhưng nó không ăn là không ăn. Một hôm mạ mình chìa đít con Lý, cháu gái mình, cho nó liếm, nó không liếm, còn nhìn mạ mình vẻ khó chịu, ra cái vẻ ta đây có văn hoá, không thèm.

    Một hôm máy bay Mỹ khui được kho dầu lớn ở làng Chánh Trực, sát ngay Ba Đồn, chúng quần đúng 6 tiếng, từ 2 giờ chiều đến 8 giờ đêm, bom nổ lửa cháy ngút trời, dân Ba Đồn xanh mặt kéo nhau chạy táo tác, nói chạy mau không mai nó đến càn nát Ba Đồn. Ba mình quyết định sơ tán ngay trong đêm.

    Các anh chị lớn lo gánh vác vận chuyển nhà cửa, mình bé chỉ phải đưa đống sách của mình đi thôi, thế mà cũng ốm xác. Mang trên lưng gần chục cân, lội bộ 11 cây số cát trong đêm, mình cùng con Giôn bị bỏ rơi khá xa.

    Mình lê lết kéo rê chân trên cát, vừa đi vừa nghỉ, lôi sách ra ném bớt đi cho nhẹ, nhưng nhìn thấy cuốn nào cũng tiếc, lại nhét vào, nghiến răng lê lết bước. Buồn ngủ quá, đang đi bỗng rơi phịch xuống cát, cứ thế ngủ không biết gì trời đất.

    May có con Giôn, nó vọt lên kéo ống quần ba mình làm hiệu, ông quay lại tìm, cõng về đến nhà mới làng Đông Dương.

    Mình lên lớp 3, con Giôn đã lớn, ngày nào cũng theo mình đi học. Mình ngồi học, nó ngồi ở cửa lớp ngóng vào, cái mặt nó nhìn mình có vẻ ngưỡng mộ lắm.

    Ra chơi là nó quấn lấy mình, chơi đã thôi. Cũng có hôm mình theo mấy thằng bạn chạy rong, ngoảnh lại thấy nó ngồi chống hai chân trước nhìn mình, mặt buồn thiu.

    Nó biết bắt cá, lúc đầu chỉ bắt cá ruộng cạn, sau nó dám nhảy xuống nước ngụp lặn như ngươi. Thỉnh thoảng nó gặm một con cá rô hay cá tràu ( cá lóc) chạy về nhà, thả vào chậu, mạ mình mắt sáng như sao, nói thằng L. làm răng phấn đấu bằng con Giôn.

    Đến bữa không bao giờ nó chạy lăng xăng quanh mâm. Nó nằm dài ở sân, mặt ghếch ra ngõ, ra cái điều có mời chắc gì ta đã ăn. Hết bữa, mạ mình tùa hết đồ ăn thừa vào bát, phải gọi hai ba lần nó mới uể oải đi vào, y chang mấy ông khách làm bộ: no rồi, ăn chơi bát cho vui thôi !

    Nó biết mình yêu ai ghét ai. Có anh cu Ly đeo răng vàng hay đến tán chị Quy, mình ghét lắm, hồi đó cứ thấy anh nào đeo răng vàng, chải tóc bóng mượt là ghét.

    Anh cu Ly thỉnh thoảng đạp xe từ Quảng Thanh đến, giả đò tán chuyện thời sự với ba chị Quy, ta thắng chỗ này, địch thua chỗ kia nhưng thực chất mắt trước mắt sau lôi chị Quy ra khỏi nhà.

    Anh cu Ly đèo chị Quy bằng cái xe đạp Phượng hoàng mới cứng, tụi mình chạy đuổi theo hét vang: có tiền mua lúa mua khoai/ đừng mua xe đạp mà lai đàn bà!

    Con Giôn hưởng ứng liền, nó chạy loăng quăng trước mũi xe anh cu Ly, anh tránh không được, ngã oạch. Tụi mình sướng rêm, nhảy cà tẩng dzê- ê dzê-ê.

    Nhà mình hồi đó nghèo lắm. Tám đứa con, chỉ trông vào đồng lương của ba mình, không nghèo mới chuyện lạ. Có chục đồng mượn mự Thơm hôm đi sơ tán mà mự cho người nhắn năm lần bảy lượt vẫn không trả được.

    Mình nhớ trưa hôm đó mình ngoài đồng về thì thấy má đang ngồi ròng xích cổ con Giôn. Nó nằm im nhưng toàn thân rung bần bật, đôi mắt ngước lên nhìn mình cầu khẩn .

    Mình hỏi mạ làm chi rứa. Mạ mình nói bán đi trả nợ cho mự Thơm. Mình vừa hét vừa nhảy, khóc lóc ầm ĩ, nói không không không. Mạ mình khóc, rất hiếm khi mạ mình khóc, nói mi không biết mô, mự Thơm ra giữa chợ chửi mạ.

    Mình tịt câm, cầm dây kéo con Giôn đi về nhà anh Dậu đúc soong nồi cuối làng, anh đã trả tiền cho mạ rồi.

    Mình và con Giôn đi đường cát sau làng. Nó chỉ chạy chừng mươi bước rồi trì lại, mắt ngước nhìn mình van lơn. Mình cứ cúi mặt kéo đi, nó lại chạy mươi bước lại trì lại, hai mắt dàn dụa nước. Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mình nhìn thấy chó khóc.

    Mình ngồi ôm nó khóc theo. Ngồi ước sao bỗng nhiên được mười đồng.

    Mình ngồi ôm con Giôn ngồi giữa cát nắng chang chang, khóc mãi, khóc khan cả cổ, nói đi nói lại ui trời ơi răng nhà tui nghèo ri hè. Con Giôn bỗng rùng mình một cái, vụt chạy. Tưởng nó chạy đi đâu, được mươi bước nó dừng lại ngoảnh mặt nhìn mình chờ đợi.

    Mình biết nó đã đồng ý đi, không chống đối nữa nên không cần dắt dây, cứ để nó chạy theo mình. Từ đó đến nhà anh Dậu mặt nó cứ cúi gầm. Đến ngõ nhà anh, nó mớí dừng lại run lẩy bẩy. Nhưng nó không khóc, mình cũng thế, cũng run lên nhưng không khóc.

    Cho đến khi anh Dậu tuồn nó vào bao bố, nó còn kịp nhìn mình trân trối, cái nhìn vừa trách móc vừa thương yêu bất tận, kêu ẳng một tiếng đau nhói tim.

    Anh Dậu ném cái bao bố xuống ao. Mình đứng im, chết giấc. Khi thấy hồ nước sủi bọt, mình bỗng xâm mắt, nghiến răng nhảy bùm xuống ao. Anh Dậu lôi lên cho một tát, nói ngu, điên, rồi đuổi về.

    Đến chiều thì mình lên cơn cảm hàn, sốt li bì, sốt quá phát cuồng vùng té chạy, ai đuổi theo cũng không kịp. Mình vừa chạy vừa hét lên ôi Giôn ơi Giôn ơi!

    ....Viết đến đây thì ngồi khóc, bây giờ đã 2 giờ sáng......

  3. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=E1Rk68vr0t0&feature=fvwrel[/YOUTUBE]


    xem clip này mà mình rơi nước mắt...thương cậu bé quá....!

  4. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi kitchut Xem bài viết
    [YOUTUBE]E1Rk68vr0t0[/YOUTUBE]


    xem clip này mà mình rơi nước mắt...thương cậu bé quá....!
    Xem các bài viết, bài báo liên quan thì kitchut còn khóc ko còn nước mắt vì cậu bé này hát "nhép" và đây là kịch bản do đạo diễn họ dựng lên.
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  5. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

  6. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Lời tự sự chính ta.

    Có những kí ức không màu, ta tự nhặt chính ta trôi ra từ dòng sông vắng.
    Có những nỗi nhớ cũng chẳng có màu sắc, ta tự nhuộm màu cho sự trống vắng không tên.
    Có những nỗi đau cũng không một màu sắc, ta chỉ nhặt khẽ, và ươm nhẹ từng vạt nắng hồng tươi…
    Có một khoảng đời ta vỏn vẹn, mới là ta chưa một nửa. Có một mặt trời buồn, luôn chiếu rọi trong tâm khảm nơi ta những ngày xưa in dấu.
    Mỗi con đường đều hằn in vết chân ta dù nhỏ bé nhất. Đi nhiều nơi và tạm thấm thía đú những sắc vị mang  hai tiếng, cuộc đời.
    Có những hôm ta ngồi ôm thương nhớ, ôm ô cửa buồn nép vào tiếng gió ngoài hiên. Mặc mưa rơi lặng thầm, mặc giọt nước mắt cứ thế thấm vào tim ta yếu đuối. Tâm hồn khe khẽ, rít lên từng hồi theo tiếng gió vọng hoang. Bỗng đêm khi ấy sao thật dài, thật vô vị với một lần ta chưa biết cách chấp nhận thương đau.
    Thế là lần đầu tiên, ta tự biết đến trong tim một vệt buồn không tên. Một nốt nhạc trầm, lắng xuống tận nơi đen tối nhất của cõi vọng tâm hồn.
    Rồi có những lần ta dần quen với những thứ quá huyễn hoặc, ta dần như trở thành một con người mới tinh. Vướng víu…
    Lãnh cảm với tất cả mọi cảm xúc, mang riêng cho mình một vẻ mặt luôn lạnh như một phiến băng trôi lênh đênh. Không bến đỗ, không điểm dừng, cũng chẳng có hạn định cho một ngày mai.
    Ta sợ sự tan chảy, sợ ánh nắng sẽ làm ta đau hơn một lần ta khổ ải. Đời hoen ố, ai biết được thêm một lần ta lại tự làm tổn thương chính ta…
    Mặc mây phủ thân gầy, mặc gió hát ru tâm hồn lặng yên. Mặc cho những con sông đời cứ chảy, ta cô phàm đứng giữa một góc trời mà phiêu du.

    Mặc cho tất cả sự phiến diện từ tâm, ta chỉ thấy chính ta đang là chiếc lá buồn bực với thời gian. Rẻ rúng trong cõi riêng tư, để chút vơi sầu úa.
    Thèm lắm một cố nhân trở về làm tri kỷ, thèm lắm một ít yêu thương để vụng dại thêm ta, chỉ một phút.
    Thèm mùi đồng cỏ rũ nét bình yên, tô trên nền địa đàng những bông hồng tuổi trẻ. Ta cố gắng dệt mộng uyên ương cho riêng mình bằng sự đứng dậy sau những lần ngã xuống say mê.
    Và dường như mỗi bước chân sau nỗi tuyệt vọng, ta dần thấy đời còn đó một cõi hoa…
    Đưa mình vào đấu trường như "Trịnh" nói. Có đi tới tận cùng nỗi tuyệt vọng, mới biết trong tuyệt vọng luôn có một bông hoa.

    Để chiêm bái chính con người mình trong khổ hạnh, để tự mình thấy mình không hề tầm thường nhỏ bé. Không hề là kẻ chỉ biết đến những nỗi đau kia tầm thường, khi cuộc đời luôn có những con đường trải vinh quang, đưa con người ta đến nơi của những đấu trường.

    Ừ! Thì cuộc đời nhỏ bé, nhưng có lẽ luôn dạy ta cách đứng lên khi tự mình làm mình ngã xuống. Dạy cho ta cách tha thứ sự rẻ rúng, sự dối trá trong tận đáy khuyết, của lòng người chanh chua.

    Mỗi lúc, ta tự biết mình dường như học được cách thánh thiện, vị tha hơn cho chính những thứ khổ hạnh ấy.
    Bao nhiêu là đủ cho ta chấp nhận? Và bao nhiêu nữa là đủ cho ta thấy mình giàu có hơn bất cứ ai. Không gì cả, không là bất cứ điều gì cả.
    Đơn giản, ta chỉ biết khi kết thúc tất cả trên con đường, của một kiếp trần, cát bụi. Ta sẽ cười và nhìn những thứ mình đã trải qua như một sự dung hòa cuộc sống.
    Một lần cho sự sinh ra và sống, một lần cho sự kết thức nhẹ như bay trong một phím đàn…
    Và có lẽ con người chỉ gieo đau thương, khổ hạnh để trả nợ cho nhau những yêu thương mà thôi.
    Hạnh phúc phải có nước mắt gieo trồng, và nụ cười viên mãn, cần phải đánh đổi bằng cả sự trải nghiệm đắng cay.
    Ta sẽ chẳng ngu muội mà chọn cho mình cách nằm yên và ngã xuống. Ta sẽ đi tiếp và chiêm bái tiếp những mùi vị của cuộc sống tốt đẹp kia.
    Để con người ta có thể lột xác nhiều lần, tâm hồn có thể dung hòa thêm nhiều thứ khác.
    Để cho một con người không hề bao giờ tầm thường, sẽ tự mình cho mình những con đường thật sự riêng tư.

    P/s: Như một lời tự sự, ta chỉ viết để răn dạy chính ta…

    Nguyễn Thanh Hải

     
    Live, laugh, love

  7. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Món quà đáng quý nhất trên đời

    (Dân trí) - Một ngày nọ, có một tín đồ đến thỉnh giáo thiền sư: “Con là người đã có gia đình, nhưng con lại đang rất yêu một người con gái khác, con phải làm thế nào bây giờ?”.

    Thiền sư nói: “Con có chắc chắn rằng cô gái ấy thực sự là người con yêu nhất trên đời này không?”.
     
    “Vâng, người đó cho con những giây phút đẹp nhất, cô ây thực sự rất tuyệt vời”, tín đồ khẳng định.
     
    Thiền sư không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta mà chỉ nói với tín đồ: “Con hãy nhìn 3 cây nến trong cái lư hương trước mặt, cây nào sáng nhất”. Tín đồ nói: “Độ sáng đều như nhau, làm sao có thể nhìn ra được cây nào sáng nhất ạ”.
     
    Thiền sư nói tiếp: “Con hãy cầm lấy 1 cây, để trước mặt. Giờ dùng tâm để nhìn xem cây nến nào sáng nhất”.
     
    “Đương nhiên cây nến đặt trước mặt là cây nến sáng nhất rồi ạ”, tín đồ trả lời.
     
    Thiền sư lại nói: “Bây giờ con hãy để 3 cây nến như hiện trạng ban đầu và hãy nhìn thật kỹ xem trong ba cây, cây nào sáng nhất”.
     
    Tín đồ nói: “Nếu để như lúc đầu thì độ sáng như nhau, vốn không thể nhìn ra cây nào sáng nhất”.
     
    “Đúng là như vậy”, thiền sư cười đáp.
     
    “Thực ra việc nhìn thấy 3 cây nến cũng giống như việc con gặp người phụ nữ kia trong cuộc đời mình vậy. Khi để nó ở trước mặt, dùng tâm nhìn nó sẽ càng cảm thấy nó đẹp nhất, nhưng khi đã để nó về chỗ cũ thì lại không hề thấy chút ánh sáng nào từ nó. Cho nên kiểu tình yêu này, chỉ như trăng dưới nước, căn bản không vượt qua nổi thử thách của thời gian, cuối cùng cũng chỉ là hư không mà thôi”.
     
    Dừng lại một lúc, vị thiền sư nói tiếp: “Trong cuộc sống hôn nhân, người ta thường lờ đi những ưu điểm của đối phương, thay vào đó lại phóng đại những khuyết điểm. Cái gì mới là tình yêu chân chính? Có thể đồng cam cộng khổ, bao dung cho nhau, đó mới là tình yêu chân chính. Nó có vẻ bình thường, nhưng lại rất sâu lắng, là tình cảm đáng được trân trọng suốt cuộc đời”.
     
    Tín đồ nghe xong, trước mắt bỗng phảng phất hình ảnh người vợ vì để cho mình an tâm làm việc đã từ bỏ cơ hội đi công tác ở nước ngoài, vì để cho mình có được sự ấm áp những ngày đông giá rét mà khổ sở học đan áo len… Trong lòng tín đồ bỗng chốc như tỉnh ngộ, anh ta cảm ơn thiền sư, chạy như bay về nhà.
     
    Lòng người luôn vì sự mù quáng nhất thời mà đi lạc hướng, vì sự cô đơn nhất thời mà tìm sai chốn về. Kỳ thực, nơi luôn luôn mở rộng cửa đón ta chính là nhà, người có thể hi sinh vì ta chính là người thân yêu của ta trong ngôi nhà đó. Nhà chính là bến cảng cho chúng ta tránh gió bão, là chốn về cho tâm hồn mỗi người và là món quà vô giá để chúng ta suốt đời trân trọng yêu thương.
     
    Tìm thấy người tự nguyện cùng mình đối diện, cùng mình gánh vác, cùng mình chia sẻ, có thể cùng mình trải qua những tháng ngày sống giản đơn mà hạnh phúc, đó mới chính là món quà đáng quý nhất trên đời.
    Live, laugh, love

  8. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2012
    Bài viết
    365
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Làm giống thiến sư thì thấy cả ba cây nến chẳng cây nào sáng cả. Nhưng làm thế thì sẽ không còn thiền sư - hay đúng hơn là danh sách thiền sư được đưa vào danh sách đỏ.
    " Trong lòng hướng thiện
    Cũng toan ngồi thiền
    Chỉ vì chưa....
    ..................." - Vương Trọng

  9. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Em thì thấy bộ phận nào trên con người cũng quan trọng và ngược lại nếu lập luận vòng vèo 1 lúc thì rồi bộ phận nào cũng không quan trọng nữa. Ví như tim quan trọng nhất nhưng nếu không có dạ dày thì sống sao được, hay đầu ( não) quan trọng nhất mà không có tim thi não cũng vô nghĩa....
    Live, laugh, love

  10. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Anh - bến bờ yêu thương của em!

    Mệt mỏi. Thật sự lúc này em đang cảm thấy rất mệt mỏi vì mối quan hệ giữa anh và em. Dường như em đang muốn đứng khựng lại giữa những bộn bề diễn cảnh đang bao trùm giữa đôi ta, anh àh! Em không muốn bước đi nữa, em như muốn khụy người, ngồi bệt xuống con đường mà hai ta đang chung lối. Em... em chẳng biết mình đang trong tình trạng như thế nào nữa...

    Anh đến, mang một cái gì đó rất mới, rất ấm áp sau những ngày mình em giá lạnh với nỗi đơn côi. Anh đến, xoa dịu phần nào đó những đau thương nơi em sau một mối tình tan vỡ. Anh đến, mang lại những yêu thương ấm áp, sưởi ấm trái tim rạn nứt bao ngày của em...

    Đã từng một thuở, em ao ước sẽ có một ai đó yêu thương mình bằng cả trái tim chân thành, luôn quan tâm, lo lắng cho mình... 1 năm, 2 năm, 3 năm... 1 người, 2 người, 3 người, n+1 người... Không gian, thời gian, rồi những con người em đã từng quen, chẳng ai luyến tiếc gì với những yêu thương giữa em và họ; bao kẻ đến rồi đi, kiểu như lướt ngang đời nhau, khựng lại vài giây, rồi lại vô tình cất bước mà đi tiếp, chỉ vậy - vô tình là thế!

    Nhưng bao lần ngóng trông và nuôi một hy vọng sẽ tìm được một bến đậu vững chắc cho cả cuộc đời mình, em đã biết nó là đâu khi mà anh xuất hiện, bước vào cuộc đời này của em.

    Anh không đẹp, không giàu sang, nhưng có một tấm lòng vàng. Em thấy thế! Anh luôn trao cho em những ân cần, lo lắng, quan
    Nhưng...

    Giờ đây em đang cảm thấy mệt mỏi với chính những gì em đã từng mong muốn. Thật quá mâu thuẫn, phải không anh?

    Em đã từng nghĩ được người yêu quan tâm, lo lắng sẽ rất hạnh phúc. Vì thử hỏi trong xã hội ngày nay, ai lại có dư thừa những yêu thương mà trao đi cho người khác?

    Nhưng anh à, anh luôn luôn quan tâm, luôn luôn ân cần với em, luôn luôn và luôn luôn...

    Không thể ở gần nhau, anh chọn cách SMS để giữ liên lạc với nhau. Sáng anh nhắn tin cho em khi ngày vừa chởm nắng, đang ngồi trong lớp học anh cũng hí hoáy nhắn tin cho em, về đến nhà anh cũng nhắn, cả buổi trưa anh lại dành thời gian SMS cho em... Ừ thì cái thời nay, bọn teen vẫn cứ thích dùng SMS để trao đổi với nhau, nhanh chóng và tiết kiệm.

    Hầu như khi vừa chính thức quen nhau, một ngày trung bình em có ~200 SMS từ anh. Em không than phiền vì em biết anh muốn quan tâm em.

    Thế nhưng, giờ qua giờ, ngày qua ngày, cái SMS với nội dung: "Em đang làm gì?" cứ lặp đi lặp lại, nó khiến em thấy... khó chịu. Tại sao nhỉ? Em cảm giác như anh đang dần muốn giám sát em qua từng tin nhắn, muốn biết em ở đâu, làm gì, với ai... Ừ thì em cũng trả lời, nhưng em không muốn anh từ một người yêu trở thành một người bảo mẫu!!!

    Với bản thân em, em là một người sống thiên về lý tính hơn cảm tính. Nghĩa là lý trí làm chủ con người em thay vì là con tim như khối người khác. Em chỉ nhắn tin khi và chỉ khi có việc cần nói hoặc fone hỏi thẳng khi có chuyện gấp. Em không muốn mình hí hoáy vào cái bàn phím điện thoại suốt. Nhưng em không muốn làm anh buồn, nên dù mỗi khi đang mệt mỏi muốn ngã lăn ra sàn, em cũng phải reply tin nhắn cho anh, hoặc cùng lắm là em phải nói khéo là em đang mệt trong người tí thôi.

    Em không trách anh vì sự quan tâm đến em từng giờ. Nhưng em không muốn cái sự quan tâm đó biến thành sự giám sát. Dù yêu nhau, em cũng muốn có một khoảng thời gian nào đó của-riêng-em, hoàn toàn của-riêng-em-mà-thôi!!! Đó là những lúc em muốn được nghỉ ngơi, được ngẫm lại những gì em đã và đang trải qua.

    Có thể vì anh chưa hiểu em. Có lẽ cũng vì em chưa nói ra hết tính cách của mình để cho anh hiểu. Có lẽ chúng ta cần phải có thời gian để tìm hiểu kỹ về nhau hơn.

    Em đang mệt mỏi vì những gì mà chính mình đã từng ao ước. Tuy nhiên, em không chán nản với những gì mình đang có. Như em đã nói, em sống bằng lý tính và em đủ tỉnh táo để biết rằng: Anh là một người yêu tốt - và dĩ nhiên, em sẽ không để mình vụt mất anh.

    Khi thật sự yêu nhau, người ta sẽ tự thay đổi mình theo đối phương sao cho phù hợp phải không anh? Em cũng đang như thế, đang muốn chúng ta hòa vào nhau nhiều hơn, để yêu nhau nhiều hơn từng ngày.

    Và em biết, dù mình có mệt mỏi như lúc này, cũng phải cố gượng lên, xóa nhòa những mệt nhoài trong suy nghĩ để có thể vượt qua tất cả, để đến bên anh...

    Em yêu anh.
    Live, laugh, love

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •