Trang 3 của 28 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 30 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #21
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Con bướm

    Một người nọ tìm thấy một cái kén của con bướm . Anh ta nhận thấy cái kén này bắt đầu được cắn rách, sâu bướm bắt đầu bò ra. Quan sát một hồi lâu, anh thấy con sâu bướm cố hết sức lách thân mình qua lỗ hổng mà không được. Rồi con sâu có vẻ ráng hết sức mà không lọt ra nổi và nằm im như chịu thua. Động lòng thương, người nọ muốn giúp con sâu bướm, anh ta lấy mũi kéo nhỏ cắt vết rách của cái kén để sâu bướm ta vuợt ra ngoài dễ dàng. Sau khi sâu bướm ra khỏi kén, thì thân hình lớn ra nhưng đôi cánh thì lại nhỏ. Người nọ cố chờ xem con bướm có thể phát triển thêm ra không? Mong rằng đôi cánh kia có thể nở rộng thêm để đủ sức bay đi.

    Than ôi. Vô ích! Con bướm đã bị trọn đời tàn tật, lê lết với chiếc cánh nhỏ bé không thể bay đi được.

    Người nọ vì lòng thương mà hấp tấp làm hỏng cuộc đời con bướm. Anh không biết là luật tạo hóa bắt buộc con sâu bướm phải tự phấn đấu để vượt ra khỏi lỗ nhỏ của cái kén. Trong lúc phấn đấu đó, huyết mạch sẽ được luân lưu từ thân mình cho đến đôi cánh và sau khi vượt ra khỏi chiếc kén, bướm ta mới có đủ sức vươn đôi cánh lớn ra mà bay bổng.


  2. #22
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Quà sinh nhật cho Má

    Trong năm đứa con của Má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học.

    Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của Má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người…

    Chị lặng lẽ đến bên Má: "Má ơi, Má thèm gì, để con nấu Má ăn?"

    Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt.

    Ai cũng tặc lưỡi: "Sao Má chẳng ăn gì?"

    Về nhà, mọi người tìm Má.

    Dưới bếp, Má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến, ăn thật ngon lành ...

  3. #23
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bạn thân


    Sự kinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến khi anh nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình ngã xuống chiến trận.

    Bị mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng người lính đó đã xin chỉ huy cho phép anh đi ra ngoài "vùng bình địa" giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.

    Vị chỉ huy nói:

    - Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sự sống của bản thân mình.

    Không màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn rời vị trí. Thật kỳ diệu, anh ta đã xoay trở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới hào, vị chỉ huy kiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của anh một cách thông cảm.

    -Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. - Vị chỉ huy nói - Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.

    Người lính trả lời:

    - Mặc dầu vậy công việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.

    - Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?

    -Thưa sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấy nói với tôi rằng
    "Jim, tôi biết rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!"

    Trong cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta mách bảo để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì mình đã không làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta sẽ ở trong vòng tay chân thật của những người bạn như vậy.

  4. #24
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Hai con chim gáy

    Có hai con chim gáy rất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng hạt lúa, chúng lại bay lên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứ tha hồ mà dồn dập, mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng may một anh bị người ta bẫy được đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới.

    Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước uống đầy đủ, anh ta ganh tị bảo:

    - Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảy đời để lại mới có được kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.

    Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời.

    Thấy thế anh chim ở ngoài nảy ra ý định: Mình muốn vào đó, nhưng có cả hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bay ra để ta vào tha hồ mà chén. Nghĩ vậy anh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:

    - Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy nhanh chân mà tẩu thoát.

    Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫy nơi trời cao và say sưa cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng.

    Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng còn săm soi, chăm sóc như ngày xưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước mắt lưng tròng, thân hình tiều tụy trông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu cũ nhưng có ai mà dại nữa.

    Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa.


  5. #25
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Cuộc Điện Thoại Lúc Nửa Đêm

    Chuông điện thoại reo vang lúc nửa đêm, người vợ thức giấc, những ý nghĩ sợ hãi hiện lên trong đầu óc còn ngái ngủ, bà vội cầm lấy ống nghe.

    -A lô…

    -Mẹ ơi!

    Bà gần như không nghe được giọng thì thầm trong tiếng nhiễu sóng. Nhưng bà lập tức nghĩ đến con gái. Khi một giọng con gái đang khóc rõ dần, bà liền chộp lấy cổ tay chồng siết chặt.

    - Mẹ ơi, con biết là khuya rồi. Nhưng đừng… mẹ đừng nói gì trước khi con nói hết. Và mẹ không cần hỏi, vâng, con đã uống rượu. Con đã chạy xe như bay và…

    Người vợ hít một hơi ngắn đau nhói, buông tay chồng rồi áp tay lên trán. Trí óc bà vẫn còn mờ mịt vì giấc ngủ và bà cố đẩy lùi sự sợ hãi. Có một điều không tốt đang xảy ra.

    - Và con rất sợ. Con chỉ nghĩ mẹ sẽ đau như thế nào nếu một người cảnh sát đến nhà và nói con đã chết. Con muốn… về nhà. Con biết bỏ trốn là sai lầm. Con biết mẹ đã lo đến phát ốm. Đáng lẽ con phải gọi cho mẹ từ lâu nhưng con sợ… sợ…

    Những tiếng khóc thành thật tràn ra khỏi ống nghe và tuôn vào tim bà. Ngay lập tức bà tưởng tượng đến khuôn mặt con gái bà và đầu óc bà như tỉnh hẳn.

    - Mẹ nghĩ…

    - Không? Xin mẹ để con nói hết! Con xin mẹ! Con bé nài nỉ.

    Bà dừng lại và cố nghĩ ra điều cần phải nói. Con bé tiếp tục với giọng nói đứt đoạn:

    - Mẹ ơi! Con biết con không nên uống rượu vào lúc này, nhưng con rất sợ… Mẹ ơi ! Con sợ lắm…

    Giọng nói lại đứt đoạn và bà cắn môi cảm thấy mắt mình cũng ngấn lệ. Ông chồng nhìn bà đôi môi mấp máy ra dấu hỏi:

    - Ai vậy?

    Bà lắc đầu. Ông chồng nhảy xuống giường lấy chiếc điện thoại không dây lắp vào cùng nghe cô bé đang nói gì.

    - Mẹ còn đó không? Xin mẹ đừng gác máy! Con cần mẹ. Con rất cô độc…

    Người vợ nhìn chồng chăm chăm mong ông góp ý.

    - Mẹ đây, mẹ không gác máy đâu. Bà nói.

    - Mẹ ơi ! Tại sao mẹ không bao giờ để con kể mẹ nghe con cảm thấy thế nào, như thế cảm giác con không quan trọng. Vì mẹ là mẹ của con, mẹ nghĩ mẹ biết mọi câu trả lời. Nhưng đôi khi con không cần những câu trả lời. Con chỉ muốn có người lắng nghe con.

    - Mẹ đang nghe con đây! Bà thì thầm.

    Lúc này hai ông bà đã nhận ra cô gái kia không phải con mình. Cô ta đã gọi nhầm số, nhưng họ đồng tình tiếp tục trò chuyện như thể với con mình. Người vợ đã lắng nghe và nói những lời nhỏ nhẹ khuyên cô nên gọi taxi về nhà. Cô gái vẫn tin mình đang nói chuyện với mẹ. Bà thở phào nhẹ nhõm khi phía đầu dây bên kia giọng cô bé đã trở nên vui vẻ hơn nhiều: Mẹ ơi! Taxi đến rồi! Con về nhà đây! Con cúp máy mẹ nhé!

    Xong cuộc nói chuyện, hai ông bà liền bước qua phòng bên cạnh nhìn con gái yêu đang ngon giấc. Người vợ lau nước mắt nói với chồng:
    Chúng ta cần phải học lắng nghe!





  6. #26
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Chồng xa

    Tin vào chủ trương của lãnh đạo ủy ban nhân dân huyện, cha Hạnh bỏ lúa đổi sang nuôi tôm xuất khẩu. Vay của ngân hàng nhà nước 3 tỷ bạc.

    Tôm chết trắng ruộng, lỗ nặng. Đến hạn trả nợ, không trả được bị ngân hàng dọa tịch thu nhà.

    Vịnh, em trai đang học lớp 10 muốn bỏ học đi làm thuê. Hạnh khuyên em cứ tiếp tục học lên đại học, mong sau nầy đổi đời. Nợ nần của gia đình cứ để chị lo.

    Nuốt nước mắt vào lòng, Hạnh lên Sài Gòn tìm mối lấy chồng Đài Loan.

    Được ba tháng chị gọi phôn về thăm Vịnh, dặn dò em cố gắng học và chăm sóc cho cha. Tiếng chị nghèn nghẹn như đang khóc vậy.

    Thương chị, Vịnh nghẹn ngào hứa vâng theo lời chị dặn dò.

    Hai tuần sau, tòa lãnh sự Đại Hàn mời gia đình đến nhận bình đựng tro cốt của Hạnh. Họ giải thích tại chị nhảy lầu tự tử…

    Trên chuyến xe đò từ Sài Gòn về Long Xuyên, xe chạy qua những cánh đồng lúa bạt ngàn tận chân trời, Vịnh
    thút thít khóc gọi :

    -Chị Hai ơi…


  7. #27
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Gái bao

    Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở Hà Nam, quê tôi chẳng có ruộng, cũng không có đất đai để bố mẹ tôi có thể trồng rau, nuôi gà. Bố tôi làm thợ đập đá tại một mỏ khai thác đá tư nhân, còn mẹ tôi thì đi giúp việc cho một người quen ở gần nhà.

    Năm 18 tuổi, tôi biết mình chẳng thể nào thi đỗ đại học, vì tôi học kém, và nhà tôi cũng chẳng có tiền cho tôi đi học. Mẹ tôi bảo: “Mày làm gì thì làm, hết lớp 12 tao không nuôi được mày nữa đâu”. Không cần mẹ nói thì tôi cũng biết là phải tính đường đi cho mình. Nhưng mà, làm gì, làm như thế nào thì tôi không biết.

    Chán nản, tôi lao vào chat. Rồi một ngày tháng 1 năm 2008, tôi quen anh. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống của mình, về sự hoang mang và bế tắc mà mình đang gặp phải.

    Tháng 6 tôi thi xong tốt nghiệp lớp 12, đó cũng là lúc anh và tôi hẹn gặp nhau. Việc đầu tiên anh bảo với tôi không phải là vào nhà nghỉ mà là sẽ tìm thuê cho tôi một phòng trọ, hướng dẫn tôi nên đăng ký vào học một trường trung cấp ở Hà Nội và thời gian còn lại sẽ đến công ty anh làm. Anh bảo, mọi chi phí ăn ở học hành của tôi anh sẽ lo hết.

    Cuộc đời tôi như mở một trang mới. Thiên đường, hay địa ngục, tôi chẳng thể nào biết được. Chỉ hiểu rằng, nhờ có anh tôi không còn là một con bé nghèo rớt lúc nào cũng ở tình trạng thiếu ăn và thèm ăn.

    Hàng tuần, anh đến với tôi vào tối thứ 7. Đó là khoảng thời gian tôi được tái sinh. Và đôi khi tái sinh cho đến kiệt cùng sức lực vì trong "chuyện ấy" anh rất khỏe. Có những đêm anh bắt tôi phục tùng suốt 4,5 tiếng đồng hồ, sáng ra thì người tôi như một cái giẻ rách và phải một tuần liền mới hồi lại sức. Nhưng bù lại, tôi có tiền của anh.

    Mỗi tuần anh đưa tôi 300.000 đồng, cuối tháng anh đưa tiền nhà cho tôi trả, còn lúc nào cần chi cho quần áo, giày dép thì anh sẽ đưa riêng. Anh không bao giờ đưa nhiều tiền cho tôi vì sợ nếu có nhiều tiền tôi sẽ hay đi chơi. Trong 300.000 đó, tôi chỉ dám tiêu 150.000 đồng, còn lại tôi thường gửi quê về cho mẹ. Thời gian gần đây, tiền anh cho tôi tăng lên một chút, khoảng 500.000 đồng/tuần, tôi gửi về cho nhà 200.000, còn lại cũng đủ cho tôi sống qua ngày.

    Mẹ tôi chẳng bao giờ thèm hỏi sao tôi có tiền học, tiền ăn, thậm chí nếu hết tuần mà không thấy tôi gửi tiền về bà còn điện ra chửi.

    Một lần, thằng em trai tôi ra phòng trọ, nghe chuyện từ những người hàng xóm, nó chửi thẳng vào mặt tôi: “Bà chả khác gì con cave, bà đừng bao giờ vác cái mặt về nhà nữa”. Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn nó!

    Tương lai mờ mịt

    Ngày mới quen anh, tôi biết anh đã có vợ và hai người không có một cuộc sống hạnh phúc. Vợ anh là một người đàn bà ghê gớm, dù nhất định không chịu li dị với anh nhưng cũng cặp với nhiều gã đàn ông. Một mình anh phải lo ăn học cho hai đứa con và mẹ ruột của mình. Thời gian tôi mới ra Hà Nội, tôi có đến làm việc tại công ty anh. Có lẽ vì tôi chẳng xinh đẹp gì và anh cũng khéo giấu nên mọi người ở đó không biết quan hệ của chúng tôi.

    Chỉ đến khi chị vợ theo anh đến tận nhà trọ và phát hiện ra kẻ đang sống với chồng mình bên ngoài là tôi thì ngay hôm sau bà ta đến công ty và tát thẳng vào mặt tôi, lao vào định xé áo tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không thấy sợ, cứ nhìn trừng trừng vào mặt bà ta, rồi khi mọi người kéo được bà ta đi thì tôi cũng dắt xe về phòng trọ của mình. Trước lúc đi bà ta tuyên bố: “Mày cứ làm con đĩ bám chồng bà đi, nhưng đừng mong rút được tiền của nhà bà và lấy được chồng bà”.

    Tôi biết anh chẳng phải đại gia gì, lại gánh nặng nuôi gia đình nên chẳng bao giờ dám mơ tưởng mình được sống trong nhung lụa hay có ngày trở thành vợ của anh. Nhưng thỉnh thoảng vì những cơn giận dữ anh chẳng đưa cho tôi đồng nào. Có lần, suốt nửa tháng anh không đến, tôi điện anh cũng chẳng nghe máy, tôi lên đến cơ quan anh không thèm gặp. Tôi không dám làm căng, chỉ có thể quay về phòng trọ và nằm khóc.

    Cơn đói ập đến, mấy hôm đầu tôi còn có thể ăn cháo trắng qua ngày vì trong nhà còn một ít gạo, nhưng rồi gạo cũng hết và tôi chỉ có thể uống nướng lọc cầm hơi. Tôi đói, lử đử. Và đã không ít lần hàng xóm phải đưa tôi vào viện trong tình trạng ngất vì đói. Chỉ đến lúc đó, anh mới hết lạnh lùng và đến đưa tôi ra khỏi viện, làm hòa và đưa tiền cho tôi.

    Có những buổi tối, tôi ngồi trong căn phòng trọ của mình, với những vỉ thuốc ngủ trước mặt. Đó là những lúc anh hẹn đến nhưng rồi lại không, và với linh cảm của mình, tôi biết anh đang đi cùng một con nhỏ nào khác. Tôi nhớ anh, tôi khát khao anh, tôi cần anh và tôi căm thù anh.

    Nhưng tôi mới chỉ dám chết 2 lần. Cả 2 lần anh đều đến khi tôi đã thoát hiểm, và trong cơn lơ mơ của mình, tôi có nghe anh nói với mấy người hàng xóm: “Yên tâm đi, nó cao số lắm không chết đâu mà lo”.

    Tim tôi đau nhói, tôi hiểu rằng mình chẳng là gì trong cuộc sống của anh, và tôi cần anh chứ chưa bao giờ anh cần tôi.

    Rồi tôi nghe lời khuyên của nhiều người, quyết định đi tìm việc làm để không phải phụ thuộc vào anh. Nhưng khi mang hồ sơ đến gần 10 nơi thì chẳng nơi nào nhận, tôi cũng mất mấy trăm nghìn ở trung tâm việc làm nhưng đều thất bại, cứ nghĩ tìm việc bán hàng cũng đơn giản nên tôi thử. Tôi xin làm một chân bán hàng quần áo ở gần nhà, người ta bảo lương tháng 1,2 triệu, thời gian từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, tôi chấp nhận. Làm hùng hục 5 ngày liền, tôi bất ngờ bị cho nghỉ việc mà chả được trả đồng lương nào. Tôi buông xuôi, dường như số phận vẫn cột chặt tôi với anh, với túi tiền của anh.

    Một người bạn của tôi bảo: “Mày đã chấp nhận sống bám vào lão thì cố mà moi cho lắm tiền chứ, việc gì phải tằn tiện thế”. Tôi cũng chỉ im lặng. Họ không biết rằng, gần 20 tuổi, được đọc và nghe kể nhiều về những món ăn ngon, nhưng thực sự là nhờ có anh tôi mới biết đến những món như gà Mạnh Hoạch, gà đen, cá om dưa...., tôi biết quả măng cụt ăn mát như thế nào, quả vú sữa phải ăn ra sao….và tôi biết hạnh phúc là một thứ quá xa xỉ đối với mình.

    ….

  8. #28
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Đơn giản hãy gọi người là Mẹ




    Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

    - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

    Thượng Đế đáp:

    - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

    Đứa bé lại nài nì:

    - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

    Thượng Đế đáp:

    - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

    Đứa bé lại hỏi:

    - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

    Thượng Đế trả lời:

    - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

    - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

    - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

    - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

    - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

    Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

    - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

    - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".

  9. #29
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Con mắt của đám đông




    Con đã học lớp 3 nhưng anh chưa bao giờ dám vào trường của con. Mọi việc đưa đón con đều là việc của chị, bởi chị biết lái xe và bởi anh bị hỏng mắt… Anh tưởng tượng nếu bạn bè của con biết được anh bị mù… thì một lúc nào đó chúng sẽ đem cái sự thiếu may mắn của anh ra mà trêu chọc con anh

    Và điều anh lo sợ nhất là con anh sẽ cảm thấy e ngại vì cha mình bị mù…

    Anh rủ con đi mua sách. Con bé mê sách lắm nên nhận lời ngay. Buổi tối, chị phải buôn bán nên hai cha con sẽ đi với nhau và đây cũng là lần đầu hai cha con anh tự đi với nhau. Anh tin con mình biết cách dắt anh đi giữa các quầy sách. Cơm tối xong, trong lúc đánh răng anh tranh thủ bảo con: “Con thay áo quần rồi cha con mình đi nha…”.

    Con bé có vẻ ngần ngừ: “Nhưng ba phải trả lời cho con câu hỏi này… – rồi nó hỏi luôn – Ba đi với con ba có thấy kỳ không?”

    Anh bắt đầu thấy lúng túng, những lúc như vậy anh thường đưa ra các câu hỏi ngược lại, anh hỏi con :

    -Vậy dắt ba đi, con có thấy kỳ không?

    -Dạ có – nó ấp úng – Mỗi lần dắt ba đi con thấy mọi người nhìn con chằm chằm, con ngại lắm….

    Nó im lặng sau câu nói đó, có vẻ hơi lỡ lời.

    Lúc ấy anh nhớ đến Mai, cô bạn xe lăn đã quá cố của mình. Có lần Mai tâm sự với anh: “Em có thể vượt qua mọi thứ được. Chỉ sợ nhất cái nhìn của mọi người. Mỗi khi thấy có người khuyết tật là hàng trăm đôi mắt chằm chằm nhìn. Lúc ấy em chỉ muốn có phép tàng hình. Vào lớp, họ nhìn em. Đến siêu thị, họ nhìn em. Trong quán ăn, họ nhìn em. Cái nhìn tò mò, soi mói của đám đông chẳng kiêng nể gì ai”.

    ….Giờ đến con gái của anh. Nó cũng e dè, sợ hãi cái nhìn của đám đông… Chân anh run lên, bàn chải thiếu điều muốn rớt khỏi tay. May mà lúc ấy anh đang đứng trong buồng tắm nên con bé không thấy sự bối rối này của anh.

    Đánh răng xong, anh bình tĩnh nói với con:

    -Con ơi, người ta nhìn con nhưng người ta nghĩ gì con có biết không? Người ta đang cười con vì ba của con bị mù hay người ta cảm phục vì con còn nhỏ mà biết chăm sóc cho ba. Người ta nhìn con ngạc nhiên nhưng ấy là thương hay ghét, là kính nể hay khinh thường… Con có biết không?

    Anh ôm con vào lòng rồi nói tiếp:

    -Đi chơi với ba nha. Sẽ có nhiều người nhìn con nhưng con đừng ngại. Họ đang thán phục con gái của ba. Họ nói con bé này có hiếu quá chừng. Con tin lời ba không? Khi thấy ai đang nhìn con hãy cười chào họ, họ sẽ cười lại với con ngay. Con thử nói với họ là “Ba em nè”. Ba chắc là họ sẽ khen: “Em ngoan quá…”.

    Con bé vùng khỏi tay anh chạy đi thay áo quần. Ở nhà sách, hai cha con có được vài người bạn mới nhờ nụ cười ngây thơ của con bé. Một chị khách hàng còn xoa đầu nói với con bé: “Cháu ngoan quá, bữa nào cháu sang nhà cô chơi với con của cô nhé. Ừ, con cô sẽ thích cháu lắm đấy…”.

    Trên đường về anh hỏi con:

    -Hôm nay con mặc áo đẹp lắm sao nhiều người tới làm quen cha con mình vậy?

    -Dạ không, tại con cười với họ đấy. Đi với ba còn hơn mặc áo đẹp nữa đó…

    Anh lắc nhẹ tay con và nói: “Không phải vì ba, vì lòng hiếu thảo và nhờ nụ cười của con đấy!”

  10. #30
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    33
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Hic.Em post nhiều câu chuyện hay quá >"< Anh đọc không kịp
    Tập dance để Vui-Trẻ-Khỏe-Chữa bách bệnh:21:

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •