Trang 5 của 28 Đầu tiênĐầu tiên ... 3456715 ... CuốiCuối
Kết quả 41 đến 50 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #41
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Cách giải quyết của người Nhật.

    Người Nhật rất thích ăn cá tươi nhưng biển gần bờ đã không còn cá nữa. Để đáp ứng nhu cầu, người Nhật đóng tàu to hơn và chuyển sang đánh bắt xa bờ. Càng xa bờ, càng tốn nhiều thời gian hơn để mang cá về. Nếu chuyến đi mất vài ngày, cá không còn tươi nữa.

    Người Nhật không thích cá ươn. Các công ty đánh bắt bèn lắp đặt tủ đông trên tàu đánh cá, cá được làm đông ngay tại chỗ. Tủ đông giúp tàu đi xa hơn và đánh bắt lâu hơn.

    Tuy nhiên, vị thịt cá đông lạnh không thể ngon như cá tươi sống, cá đông lạnh bị sụt giá. Các công ty liền đưa các bể nuôi lên tàu. Họ bắt cá và nhốt vào bể. Sau một thời gian dồn lắc chật chội, lũ cá mệt lừ nhưng vẫn còn sống. Người tiêu dùng Nhật phát hiện sự khác biệt: cá bị nhốt trong nhiều ngày thịt của chúng mất đi vị tươi ngon.

    Các công ty Nhật đã làm thế nào để giải quyết chuyện này ?

    Họ thả thêm một con cá mập nhỏ vào bể trên tàu. Cá mập chén một số cá trong đó, số cá còn lại vẫn sống khoẻ và thịt vẫn rất thơm ngon khi vào đến bờ.

    Thử thách là những gì giữ cho chúng ta luôn tươi mới. Thay vì né tránh chúng, hãy nhảy vào cuộc và đối mặt với thử thách. Nếu thử thách quá nhiều hoặc quá lớn, hãy sắp xếp lại, kết lại thành một khối, huy động tối đa các nguồn lực và không chịu đầu hàng.

    Nếu bạn đã đạt được mục tiêu, hãy đặt ra mục tiêu lớn hơn. Nếu bạn đã đáp ứng được nhu cầu của bản thân, của gia đình mình, hãy chuyển hướng sang nhóm của bạn, cho xã hội và cho loài người. Đừng tạo thành công và ru mình trong đó. Bạn có nội lực, kỹ năng và hoàn toàn có khả năng để tạo nên điều khác biệt.


    Hãy thả cá mập vào bể nước của bạn và xem bạn thật sự có thể bơi xa đến đâu

  2. #42
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Những lá thư không được trả lời

    Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.

    Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.

    Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.

    Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.


    Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết,vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.

    Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:

    " Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."

  3. #43
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Mùi nông dân

    Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để Chú Tư được đi học. Mùi nông dân như đã thấm vào máu của Ba , còn chữ nông dân cứ ịn trên trán của Ba, từ ngày ấy…

    Thành tài, Chú Tư cưới vợ, ra riêng….

    Ngày hỏi vợ cho thằng Huy- con Chú Tư. Chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát….

    Nhìn anh mình dậy mùi nông dân, dù lâu rồi đã không còn làm đồng nổi, Chú Tư nhẹ nhàng :


    -Anh Hai hay đau bao tử, bữa đó ở nhà nghỉ cho khỏe nghen!

    Ba: “Ờ !” im lặng vác cuốc ra vườn. Mồ hôi ướt lưng.

    Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi….

  4. #44
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Mẩu bánh kem

    -Ăn thêm một muỗng nữa đi con!

    -Ngán quá con không ăn đâu!

    -Ráng ăn thêm một chút , má thương. Ngoan đi cưng!

    -Con nói là không ăn mà. Vứt đi!


    Vứt nó đi!

    Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem bằng cái tô văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống.

    Chiếc xe hơi đề máy bỏ đi.

    Hai đứa trẻ đang bới rác gần đó, thấy chiếc bánh chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt sáng rực lên, dán chặt vào mẫu bánh còn thơm lừng.

    Thấy bánh lấm láp, đứa con trai nuốt nước miếng bảo chị gái:

    -Chị Hai thổi sạch đi rồi mình ăn

    Đứa chị phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho.....

    Thằng em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái mịêng háu đói của nó đã làm bánh rơi xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

    -Ai biểu chị Hai thổi chi cho mạnh – Thằng bé thút thít rồi khóc to hơn

    -Ừa. Tại chị ! Nhưng kem còn dính tay chị nè. Cho em ba ngón, chị chỉ liếm 2 ngón thôi!

  5. #45
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Còn ngàn nào không con?

    Năm cuối cấp 3, tôi ở trọ ở gần trường (cách nhà hơn 10km). Có lần hết tiền mà lười đạp xe đạp về nhà xin tiền nên nhờ người nhắn cho ba đem tiền lên giúp. Qua hôm sau, ba tôi đạp xe đem tiền lên cho tôi rồi chỉ kịp uống xong ly nước lại vội vã về ngay.

    Đến cuối năm, do bận ôn thi mà lại hết tiền mua hồ sơ thi nên lại nhắn cho gia đình xin tiền. Ba lại đạp xe cầm 100 ngàn lên cho tôi mua hồ sơ.

    Mua hồ sơ xong, ba tôi hỏi:

    - Còn dư ngàn nào không con ?'

    Tôi bảo:

    -Còn dư 2 ngàn ba ạ

    -Con cho ba 2 ngàn đó, để đi xe dọc đường lỡ có hư như lần trước thì có tiền mà sửa....

    Tôi vô tình quá. Ba đã về, tôi còn đứng đó, nước mắt lưng tròng ....

  6. #46
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bão trong lòng

    Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.

    Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ.

    Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn. Nhưng nghe đâu...

    Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóng gió, bão trong lòng chị.

  7. #47
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Có những câu truyện tôi đọc mà rơi nước mắt...

    Hớt tóc

    Bố mẹ tôi lấy nhau từ lúc hai người còn rất trẻ. Mẹ kể: ngày trước, trong đám sinh viên trường Mỹ Thuật mẹ chỉ để ý đến bố vì bố có mái tóc rất đẹp.

    Mối tình của hai người cũng lắm trắc trở. Bà tôi bảo:

    -Con yêu gì thằng đó, chân yếu tay mềm, rồi cũng khổ thân mày.

    Mẹ cười nói với bà:

    -Con yêu vì anh ấy có mái tóc đẹp. Cái tóc là gốc con người mà mẹ!

    Cả họ ngoại tôi đều bảo mẹ gàn. Riêng bạn bè của mẹ thì khuyên ngăn:

    -Chẳng lẽ mày yêu hắn chỉ vì mái tóc?

    Mẹ triết lý:

    -Nhưng ít ra cũng còn có cái để yêu.

    Lúc chỉ còn có hai người với nhau, mẹ cũng nói thật lòng với bố thế. Cứ tưởng rằng bố sẽ buồn, nhưng không, Bố còn đùa tếu:

    -Mái tóc muôn năm.

    Sau ngày cưới, mẹ đi chợ sắm cho tổ ấm của mình. Trong những thứ linh tinh mà mẹ khuân về có một cái kéo, một con dao cạo sắc lẹm.

    Mẹ tuyên bố:

    -Kể từ ngày hôm nay em sẽ hớt tóc cho anh. Cấm anh ra tiệm!

    Hôm đầu tiên "ra nghề", mẹ phải cày cục gần một buổi mới hớt xong mái tóc của bố. Không biết "tác phẩm nghệ thuật" của mẹ đạt đến trình độ nào mà sáng hôm sau bố phải đội sùm sụp cái mũ trên đầu để đến cơ quan.

    Qua mấy chục năm, tay nghề của mẹ đến nay đã hết sức "vững vàng". Mặc dù là hiệu trưởng của một trường cao đẳng sư phạm, phải giảng dạy, họp hành suốt ngày nhưng chưa bao giờ mẹ quên việc chăm sóc mái tóc của bố. Món quà mà mẹ tặng bố sau những chuyến công tác về thường là những chai thuốc gội đầu, những lọ dầu xịt tóc. Và công việc trước tiên là kiểm tra xem cái râu, cái tóc của bố có vấn đề gì không.

    Còn bố, từ một chú học trò chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời thì bây giờ đã "nghiện" nặng. Đố ai hớt tóc được cho bố. Có những lần đi công tác ở nước ngoài gần năm tháng trời nhưng bố vẫn không chịu hớt tóc viện lý do là để vậy cho ấm. Bố thường bảo:

    -Không có hạnh phúc nào bằng sau những chuyến đi mệt nhoài được ngả người trên ghế để cho mẹ hớt tóc và gội đầu.

    Những lúc hai người giận nhau thì bao giờ bố cũng làm lành trước. Chiêu thức thường dùng của bố là soạn "đồ nghề" ra nhờ mẹ hớt tóc. Và mẹ chỉ chờ có thế để chính thức tuyên bố "hòa bình" .

    Mẹ tôi ngã bệnh đã gần nửa năm nay. Căn bệnh nan y đã rút cạn sức lực của mẹ. Suốt thời gian đó, bố túc trực bên giường bệnh, tự tay lo lắng tất cả, ngay đến việc đút cháo cho mẹ bố cũng giành làm vì sợ chúng tôi vụng về. Một hôm mẹ nắm tay bố cười buồn nói:

    -Thôi! em cho anh ra tiệm hớt tóc đó. Gớm ! tóc tai gì mà phát khiếp !

    Bố nghẹn ngào lắc đầu, chẳng nói được lời nào .

    Ít lâu sau thì mẹ mất. Chôn cất mẹ xọng, bố tôi già xọm hẳn đi. Lúc đêm vợ tôi nói:

    -Mai anh đưa tiền cho cụ đi hớt tóc . Trông cụ mà não cả lòng.

    Sáng ra bố bảo:

    -Thằng cả hớt tóc cho bố.

    Nói xong bố đến bên bàn thờ của mẹ, run run lần mở bọc vải lấy ra những thứ "đồ nghề" mà mẹ để lại và đưa cho tôi. Khi nhát kéo đầu tiên vừa lướt qua thì những giòng nước mắt nóng hổi của bố cũng lặng lẽ rơi xuống. Tôi ôm lấy bố nức nở. Phía trên kia mẹ vẫn cười tinh nghịch…

  8. #48
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Chợ quê

    Ngày xuân ra chợ quê chơi. Chợ quê nghèo chả có gì, chỉ thấy những người quê lam lũ, bỗng lại gặp chuyện không vui. Cái thằng oắt con ấy, chỉ độ 7-8 tuổi, chợ đông thế mà nó chạy như không có mắt, xô cả vào người tôi. Không sai mà, nó đâm bổ tiếp vào bà hàng trứng. Gay rồi. Bà hàng trứng kêu "ối" một tiếng, cái đòn gánh xoay 180 độ, hai sọt trứng văng ra đổ hết xuống đất...

    -Ối giời ơi, làng nước ơi, con nhà ai thế này!"

    Bà hàng trứng kêu lên, túm ngay lấy thằng bé:

    -Mày giết tao rồi, hơn trăm quả trứng gà so của tao

    Bà giơ tay lên toan đánh vào mặt nó. Một phụ nữ mang bầu giằng tay bà. Đám đông xôn xao:

    -Bố mẹ nó đâu? Con dại cái mang không lôi thôi gì cả.

    Chị mang bầu kêu to:

    -Các người không được đánh trẻ con. Đánh trẻ con là dã man...

    Giọng chị lạc đi vì sự dũng cảm bất ngờ của chính mình và vì những từ đao to búa lớn mà chị vừa thuộc trong cuốn sách về chăm sóc bà mẹ và trẻ em...

    -Hãy đợi bố mẹ nó đến . Chị quát to, mặt đỏ ửng.

    Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Bố nó, dáng điệu hùng hùng hổ hổ. Ông nhảy bổ vào giữa đám đông, vẻ mặt hầm hầm. Những tưởng ông định hành hung bà hàng trứng (bà đang túm tóc thằng bé). Không, ông nhảy vào và giáng cho thằng bé một cái tát. Đứa trẻ khóc òa lên:

    -Các ông các bà ơi, để tôi đánh chết cái thằng bất hiếu này đi

    Ông bố rống lên :

    -Giời ơi, tôi bảo nó ở nhà trông mẹ nó ốm, thế mà nó chạy biến ra chợ, lại gây ra tội vạ thế này!

    Ông giơ tay toan tát nó thêm cái nữa. Chị mang bầu hiên ngang chặn tay ông:

    -Cái ông này, thôi đi. Ông có phải là bố nó không?

    -Nó làm hại tôi biết bao thứ rồi. Nó làm chết bỏng em gái nó. Tôi không đánh què nó, nó không chừa được.

    Ông dúi thằng bé ngã xuống đất, giơ chân định đạp vào bụng nó. Ông mà đạp thì thằng này chắc chết. Mọi người xô cả lại... Chị mang bầu quát :

    -Ông là đồ vũ phu!

    Chính bà hàng trứng cũng mủi lòng:

    -Thôi mà ông, tha cho nó -Bà nhặt mấy quả trứng lăn lóc dưới đất - cũng là do tôi mải mua cau không để ý.

    Ông bố chỉ mặt thằng con:

    -Mày cút ngay về cho khuất mắt tao!

    Phiên chợ đâu xuân thành ra mất vui. Tôi quanh quẩn ra hàng ăn. Thóang thấy thằng bé tôi vội chạy theo, định bụng cho nó ít tiền. Ông bố vũ phu đang dắt nó. Tôi do dự, không muốn lại gần.

    Ông bố cúi xuống hỏi, lau nước mắt cho nó :

    -Có đau lắm không?

    Thằng bé ấm ức:

    -Bố cho con đi chợ, sao vừa nãy lại nói rằng con phải ở nhà trông mẹ ốm? Mà con làm chết bỏng em hồi nào?

    -Bố thương, bố thương, bố không nói thế thì người ta bắt bố con mình mất. Kiếm đâu tiền đền bây giờ. Bố tát con một cái, bây giờ bố đền con một cái bánh rán nhé!

    Thằng bé ngoan ngoan gật đầu. Ông bố móc trong túi lấy ra mấy tờ tiền nhàu nát, dắt con vào hàng bánh rán...

  9. #49
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Người qua đường



    (Ảnh chỉ có tính chất minh hoạ)

    -Ăn rau không chú ơi?

    Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

    - Ăn hộ tôi mớ rau…

    Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn.

    Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh:

    -Dạ cháu không bà ạ!

    Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

    - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

    Nghe tiếng chan chát của một cô gái từ chối lời bà cụ, gã ngoái lại : một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đến nói với bà:

    - Rau này bà bán bao nhiêu?

    - Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ.

    Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

    - Sao chú mua nhiều thế?

    - Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

    Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

    Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, hình như gã có nghĩ đến bà cụ…

    -Nghỉ thế đủ rồi đấy!

    Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, lại dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên ngay chuyện bà cụ, chỉ là người qua đường thôi mà!

    Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Chính xác là gã đã quên hẳn bà cụ.

    Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

    Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

    - Bà bán rau chết rồi.

    - Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.

    - Tội nghiệp bà cụ, nghèo lắm! Một giọng người đàn bà khác.

    - Ờ, cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, bảo chờ khách ghé lấy rau, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

    Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc đang phì phèo chợt rơi khỏi đôi môi……

  10. #50
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Hai mảnh giấy yêu thương

    Một buổi sáng thứ sáu, chàng trai nọ sau thời gian thử việc khó khăn ở một công ty, đã theo lịch hẹn đến gặp ông chủ để xem mình có được chấp nhận không. Trước khi đi, anh tâm sự với vợ về chuyện này. Anh cũng nói thêm là anh không chắc mọi việc sẽ suôn sẻ. Trông anh có vẻ lo lắng và hồi hộp.

    Sau khi gặp anh, ông chủ đã đồng ý nhận anh vào làm việc trong sự vui mừng không hề che giấu của anh. Anh trở về nhà với tâm trạng phấn chấn, yêu đời.

    Trong căn phòng nhỏ ấm cúng, chiếc bàn đã được bày biện xinh xắn bằng những chiếc đĩa thủy tinh tuyệt đẹp và những ngọn nến sáng lung linh. Vợ anh đã chuẩn bị buổi tiệc này để chúc mừng ngày đặc biệt của anh. Anh đoán là một đồng nghiệp tốt bụng trong công ty đã thông báo với cô ấy về tin vui này. Anh xuống bếp và hào hứng kể chi tiết câu chuyện cho vợ nghe và vui sướng nhìn vào đôi mắt long lanh vì hạnh phúc của nàng.

    Họ cùng nhau khiêu vũ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng trước khi bước vào bữa tiệc. Anh tìm thấy dưới chiếc đĩa của mình một tấm thiệp nhỏ: "Chúc mừng anh yêu, em biết anh sẽ thành công mà! Bữa tối này dành riêng cho anh và em muốn nói rằng em yêu anh!”

    Khi dùng xong bữa chính, anh xung phong xuống bếp để dọn món tráng miệng. Bất chợt anh nhìn thấy một tấm thiệp khác ở phía dưới tủ lạnh, có lẽ vợ anh đã sơ ý làm rơi. Bên trong là dòng chữ: “Anh đừng buồn vì không được nhận việc! Đừng nản lòng, hãy kiên trì tìm việc anh nhé. Bữa tối này dành riêng cho anh và em muốn nói rằng em luôn yêu anh!”

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •