Lá rụng về cội, mùa trôi đi không trở lại và thời gian cứ âm thầm đếm nhịp bước vụt qua vô tình không đợi chờ những hối tiếc, những ân hận, những day dứt và chẳng bao giờ có chuyện "giá như". Nếu có "giá như" hay "nếu như" thì ôi thôi sự sống trên thế giới này sẽ là một guồng quay hỗn độn. Bạn biết không? Bởi thế nên tôi gọi thời gian là "cõi chết" cho những nuối tiếc con người.
Chạm trôi trong dòng cảm xúc của mình tôi hiểu rằng còn nhiều thứ tôi chưa làm được và còn nhiều thứ thời gian chưa cho tôi cơ hội để làm. Giống như hôm nay tôi ngập ngừng khi mua một nhành cây đem về tặng mẹ, tôi tin ngày mai tôi sẽ hối tiếc vì mẹ chỉ có một mà thôi, cớ gì tôi lại băn khoăn với những điều làm lòng mẹ vui. Nếu tôi định mang cho em gái nhỏ một chiếc váy hồng mà vì bận hay lí do gì đó mà chưa gặp em, ngày mai tôi sẽ giận mình đã làm em tôi buồn trong đợi chờ hi vọng. Tôi hẹn qua nhà thăm bạn mà chưa kịp ghé chơi như lời tôi nói chỉ vì tôi kẹt xe trên đường, tôi tin ngày mai tôi sẽ đau khổ vì biết đâu đấy ngày mai tôi hay bạn tôi một trong hai người chẳng còn góp mặt với thế gian. Cuộc sống luôn là những bất chắc bất ngờ...


Đã khi nào bạn ngồi lặng nhìn mây bay rồi liên tưởng qua nhiều hình hài kì lạ khi mây vẽ lên lưng trời hiện thực cuộc sống? Tôi hay tí tách chiếc điện thoại ghi lại những giây phút như thế rồi mang về ngắm nghía và tự thưởng cho mình những lời động viên. Khoảnh khắc đẹp nên cần lưu giữ, cần phải chia sẻ với mọi người vì có thể một hôm nào đó khi thức dậy phía trước là bầu trời mà đôi mắt tôi đen như màn đêm, tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa... Vẫn là thời gian mà, có ai lấy lại được những gì đã qua.
Tôi lưu luyến những gì từ quá khứ, chẳng nỡ bỏ đi những kỉ vật là nhỏ nhất. Bó chặt rồi cất dưới đáy hòm hoặc chồng thật cao trên nóc tủ cho bụi phủ che mờ. Lâu lâu mang ra lau dọn rồi lại để vào đó như làm cảnh lai vãng cho mọi kí ức bản thân mình. Những niềm vui, nỗi buồn của thời gian chết đó đã khóa chặt tự lâu rồi và không tồn tại chiếc gương thần kì biến đổi ngày hôm qua. Ta chỉ còn có thể làm được một việc duy nhất là lưu giữ kỉ niệm mà thôi.
Cái cảm xúc ban sơ của tuổi trẻ đôi khi là dại, đôi khi là khôn nhưng tôi chỉ biết như thế khi đứng ở ngày hôm nay nhìn lại thời gian cũ. Tình cảm con người mà làm sao cân đo đong đếm được, cảm xúc là cảm xúc, có đánh đố tôi hay người khác cũng khó mà phán xét được yêu là dại khờ hay khôn khéo. Vì dại nên yêu và vì yêu nên dại, vì ngốc nghếch nên hay u sầu và vì u sầu nên hay hoài cổ những thứ xa xôi. Tình cảm con người đó bạn nhé! Không có câu chuyện để bắt đầu và không có kết luận như một bức tâm thư. Chỉ là những xáo trộn của hoài vọng đang lu mờ.


Khi tuổi tác nhiều thêm, ta nhìn cuộc sống với một thế giới màu sắc khác, không phải là màu hồng, chẳng phải tím hay xanh lơ sắc biếc. Đó là cầu vồng bảy sắc được khúc xạ qua làn hơi nước dưới cái soi chiếu của mặt trời, soi chiếu bởi những chiêm nghiệm đúc rút từ dòng cảm nhận ta với thế giới. Tình yêu trong tôi không còn cái ồn ào nông nổi, dễ yêu và dễ quên. Không còn cái ầm ào đau khổ như cách người đời vẫn ví von rằng ta "thất tình". Tôi gọi chữ thất tình ấy là bảy sắc màu tình cảm hay bảy sắc thái tình yêu. Bạn có công nhận với tôi hay không cũng còn tùy vào bạn nhưng đó mãi là suy nghĩ riêng tôi khi ở tuổi "người lớn". Vui, buồn, yêu, ghét, giận hờn, trách cứ, ghen tuông... là những hỉ, nộ, ái, ố tồn tại quanh ta khi ta còn là một con tim biết cảm nhận mình trong muôn màu thời gian. Tình yêu được đo bằng thời gian và kỉ niệm cho buổi ban đầu.