Trang 14 của 28 Đầu tiênĐầu tiên ... 4121314151624 ... CuốiCuối
Kết quả 131 đến 140 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #131
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Trường hợp khẩn cấp

    Chị tần ngần đặt viết xuống rồi lại cầm viết lên. Tay vẽ vẽ những vòng tròn vào khoảng không. Chẳng biết điền tên và số điện thoại của ai vào cái dòng này: Trường hợp khẩn cấp xin gọi...

    Cái khoảng trống này ám ảnh chị từ trưa đến giờ. Chẳng là, sáng nay, chị đến công ty PT mua ít đồ chơi giải trí giáo dục Fun IQ cho con trai bốn tuổi rưỡi của mình. Chị giám đốc vốn thân tình, biết được hôm nay là sinh nhật chị nên cho cô bé Nhã, nhân viên của chị ấy và cũng là bạn chị, tặng cho cuốn sổ tay có bìa màu đỏ để “lấy hên”. Thời laptop, iPad, chị cũng ít khi dùng sổ tay nhưng vẫn thích sổ tay hơn là mấy cái máy tính vì lâu lâu, lục lại sổ tay nhìn nét chữ bữa họp đó cũng biết mình vui hay buồn...

    Chị nhận sổ, trả tiền đồ chơi cho con, về lại công ty. Lật sổ cũ ra, thấy cũng gần hết. Thôi, thay mới luôn. Tuổi mới, sổ mới. Để laptop qua một bên, chị hí hoáy viết bằng cây viết mực nước màu tím của cô học trò là em gái cô bạn đồng nghiệp (lâu lắm, mực sắp cạn, phải lắc lắc mới có mực, có lẽ bây giờ màu mực tím lãng mạn thành xa xỉ và cổ lỗ sĩ lắm rồi). Viết từng dòng.

    Họ và tên
    Năm sinh
    Email
    Địa chỉ cơ quan
    Địa chỉ nhà
    Bác sĩ
    Nhóm máu

    Đến “Trường hợp khẩn cấp xin vui lòng gọi đến...” chị đắn đo, ngừng viết, nhìn quanh, rồi tập trung nghĩ ngợi.

    Ai bây giờ?

    Chồng? Anh ít nghe điện thoại. Anh ghét điện thoại lắm. Cái điện thoại của anh thường hết pin.

    Nhà mình: nhà chỉ có hai vợ chồng, anh cũng ít nghe điện thoại bàn... Thói quen ghét nghe điện thoại mà. Chị nhớ có lần điện thoại bàn bị gác chênh, chị gọi về không được, tưởng hư hóa ra là không phải. Mà không chỉ một lần.

    Mẹ ruột? Mẹ già rồi, gần tám mươi. Khẩn cấp mà gọi mẹ thì chắc chị chưa được cứu mẹ đã phải đi rồi... Mẹ bị tim nữa. Cha cũng không. Cha đã tám mươi hai.

    Con đã bị loại ngay từ đầu, con mới bốn tuổi rưỡi và dĩ nhiên là không có số điện thoại riêng.

    Bác sĩ Thanh? Đã để ở mục bác sĩ rồi. Vả lại, Thanh cũng chưa đủ thân để có thể nhận những cuộc gọi sau 10 giờ tối.

    Chị gái? Ở xa chị đến 300km, có gọi cũng có được gì đâu?

    Anh trai? Cũng vậy, ở xa tít mù.

    T.? Một trong những người bạn thân nhất của chị suốt bảy năm bươn chải ở Sài thành? Không, T. ốm yếu, nhỏ con, hay đau yếu, chị là điểm tựa của em ấy chứ làm sao em ấy là điểm tựa của chị?

    Chị cứ ngồi thừ ra như vậy. Thở dài.

    Cô bé đồng nghiệp lén lén liếc nhìn chị. Chị giả vờ không chú ý đến. Cô bé quay đi. Có chuyện gì mà chị băn khoăn vậy? Hình như cô bé nghĩ vậy.

    Chị lén liếc nhìn lại cô bé. Hai mươi bốn tuổi, quê Phú Thọ, vào Sài Gòn từ khi hết lớp 12, làm công nhân, rồi học trung cấp kế toán, rồi đi làm, bây giờ buổi tối học cao đẳng kế toán và ban ngày làm văn thư ở công ty chị. Em ấy sẽ gọi ai khi khẩn cấp?

    Chị buột miệng hỏi thành lời. Cô bé nhìn chị:

    - Em gọi chủ nhà trọ.

    Chị tròn mắt.

    - Tại vì chủ nhà trọ còn thiếu em ba tháng tiền cọc nhà. Em có gì thì chị ấy gửi ba tháng tiền cọc nhà đó cho bố mẹ em.

    Phòng làm việc ồn ào hẳn lên. Các đồng nghiệp bắt đầu suy nghĩ, cân nhắc xem nên chọn ai để vào “trường hợp khẩn cấp” cần gọi. Mặt đứa nào đứa ấy đăm chiêu, trông già đi hàng chục tuổi. Chốc lát, có đứa reo lên: gọi bồ. Có đứa thủng thẳng: gọi chồng đi, cho nó lo chứ ai lo giờ.

    Một em thở dài:

    - Trời, giờ em mới thấy em ế thiệt... Tủi thân quá à... Mà ế tình thương chứ không chỉ ế chồng nữa...

    Có tiếng thì thầm: Để tên Lan Dẹo vô nhá. Ừ, ừ, được đó, Lan Dẹo, Lan Dẹo muôn năm!

    Một tiếng hét đinh tai vang lên:

    - Sao vậy trời? Sao tụi mày gọi tao? Rồi tao gọi ai?

    Đứa vừa hét toáng lên là Lan - bị cả phòng đặt là Lan Dẹo bán vải từ sau khi xem vở kịch tình cảm lãng mạn của đạo diễn Ái Như. Lan chu đáo và chăm sóc mọi người, ai cần cũng xởi lởi có mặt giúp đỡ tận tình nên mấy cô em chưa chồng lẫn mấy bà chị ế chồng ở công ty đều để tên Lan vô danh sách: trường hợp khẩn cấp.

    ...

    Câu chuyện “trường hợp khẩn cấp” khép lại sau bữa cơm trưa ở công ty với biểu quyết 100% bình chọn Lan Dẹo là người số 1 cần gọi và được phép gọi. Còn Lan Dẹo thì có thể chọn bất kỳ ai trong công ty để gọi khi cần. Và người được Lan chọn chính là chị. Lan Dẹo nói tưng tửng:

    - Em biết chị hổng thường rảnh nhưng mà nếu trường hợp đặc biệt thì chị cũng rảnh à!

    Chị cười xòa, cố giấu sự xúc động. Ngoài Lan, không ai biết, chị từng nửa đêm chạy lên bệnh viện khi nghe một người bạn gọi điện báo là vừa bị đụng xe. Chị đã chạm mặt Lan ở trong bệnh viện hôm đó...

    Phòng làm việc lại chìm vào thinh lặng, chỉ có tiếng bàn phím lách cách, lách cách.

    Chiếc laptop của chị vẫn chưa được mở ra.

    Chị vẫn ngồi trước trang giấy còn dòng trắng chưa được điền vào.

    Hít một hơi thở sâu, chị điền vào: Trường hợp khẩn cấp xin vui lòng gọi cô giáo Yến và báo làm ơn giữ bé Bill thêm một lúc, vỗ về cho cháu an tâm và sẽ có người đến đón cháu.
    Hít thêm một hơi thở sâu nữa, chị viết thêm một dòng: “Nếu tôi qua đời xin hãy gọi số khẩn cấp của trung tâm hiến xác ở thẻ hiến xác trên người tôi, nếu chỉ là tai nạn xin gọi các số... và..., xin hãy kiên nhẫn chờ máy, sẽ có người nghe, dù rất lâu”.

  2. #132
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Cha cháu rất “anh hùng”

    Buổi sáng uống cà phê ở một quán ven biển, đọc báo Tuổi Trẻ đăng tin một SV nhảy cầu Sài Gòn cứu một cô gái trẻ tự tử. Một thằng bán vé số khoảng 10 tuổi, có đôi mắt sáng, đi ngang qua, liếc tờ báo rồi ra đứng ở một góc, vẻ mặt buồn thiu.

    Thấy vậy tôi hỏi thăm, thằng bé đáp:

    - Ba cháu ở quê cũng nhảy cầu cứu người như chú nhưng bị nước cuốn mất tích. Ba cháu không được may mắn như chú đăng trong báo.

    - Thế à! - Lòng tôi bỗng thắt lại. Móc trong ví tờ 10.000 đồng tôi vẫy thằng bé lại.

    - Cô cho cháu tiền ăn bánh.

    Thằng bé lắc đầu:

    - Cha cháu rất anh hùng, vì vậy cháu không dám xin tiền người khác.

    Một cụ già bước đến gần nhìn tôi với vẻ ái ngại:

    - Thằng bé xin tiền cô à?

    Tôi lắc đầu:

    - Dạ không. Tội nghiệp bé quá, nó nói cha nó ở quê nhảy cầu cứu người bị nước cuốn trôi mất tích.

    Ông cụ nhìn tôi, cười như mếu:

    - Nói thật với cô, không phải vậy đâu. Nhà nó sát nhà tôi ở quê. Cách đây ba năm cha nó ở quê nghiện hút nên bắt trộm chó bán, bị người ta đuổi đánh nên nhảy xuống sông bị nước cuốn trôi mất tích.

    Không biết vì quá xấu hổ hay sợ thằng bé lớn lên sẽ bị mặc cảm, nên người nhà ở quê nói rằng ba nó nhảy sông cứu người bị nước cuốn trôi.

    Tội nghiệp thằng bé, từ lúc nghĩ rằng ba nó là anh hùng, nó thay đổi rất nhiều. Tối nó chịu đi học lớp tình thương nên đã biết đọc biết viết. Trong năm nay nó đã hai lần nhận được của rơi đem trả lại, lúc nào cũng giúp đỡ người khác...

    Có tội lỗi gì đâu với một lời nói dối, đôi khi sự thật không giúp được cho một đứa trẻ sống tốt hơn !

  3. #133
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Ngộ nhận
    …. Nhớ hồi mới lấy chồng, chị mua tặng mẹ chồng ở quê cái nồi cơm điện. Mẹ đem cất vì “nấu cái này không có cơm cháy với nước cơm cho tụi nhỏ chan…”. Tặng mẹ mấy bộ đồ bà cũng khổ sở phân trần, “màu sáng quá má ra vườn sợ dính mủ chuối…”. Chị mua truyện tranh đem về cho bầy em, tụi nó háo hức cầm lên rồi hỏi bằng giọng háo hức hơn nữa, “chị hai có mua bánh mì không ?”. Cứ trớt quớt vậy. Mỗi lần nhìn bình hoa vải chị mang về mẹ lấy túi ni lông bọc lại cho khỏi bụi, cho nó đỡ chói lên đơn độc giữa căn nhà vách lá, chị có chút mắc cỡ. Giờ thì chị chỉ mua đường, nước mắm… và chắc chắn chúng được hồ hởi đón nhận. Đôi lần chị thấy hơi cay đắng, đời người sao chỉ quẩn quanh với những thứ tầm thường bột ngọt, xà bông…

    Trước hôm mẹ chồng qua đời, bà viết cái thư. Chị vừa đọc vừa khóc. Thư chỉ dặn chuyện tiền nong, đất đai. Lời cuối cùng, như chị vẫn thường quen đọc ở đâu đó, rằng “mẹ để lại muôn vàn tình yêu thương cho các con”, thì mẹ chồng chị viết “bỏ lỗi cho má, vì má mót được có nhiêu đó, chia cho tụi con hơi khó…”. Chị biết là mẹ thương con theo kiểu của mẹ, biết đâu còn nhiều hơn những bà mẹ kia, nhưng vẫn hơi bẽ bàng.

    Biết là đời giờ ô trọc, nhưng chị thích mua vé đi tàu mơ mộng, không hay giờ tàu đó cũng chở vịt, gà… mất rồi. Lảo đảo xuống tàu mới biết tại mình hay tưởng mà ra nông nỗi. Có lần chồng chị dúi tiền vào túi kêu vợ đi mua kem dưỡng da tay. Chị sướng suốt buổi chiều, miệng tủm tỉm cười bâng quơ không đừng được. Sau đó anh còn khiến chị ràn rụa nước mắt khi bảo “nhìn cái tay nhăn nheo đi nhào trộn thức ăn là thấy hết ham, thấy mất ngon rồi…”

    Chị ngồi ngắm mãi bàn tay, nghĩ, người ta nói yêu nó một câu thì có mất gì đâu. “Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi…”, câu hát đã có thời chị ghét, sao giờ thấy đúng ý mình đến vậy.

  4. #134
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    NGỌN NẾN KHÔNG CHÁY

    Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

    Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

    Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: “Tại sao nến của con lại không cháy?”. Bé gái đã đáp rằng: “Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con”.

    Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

    Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.

  5. #135
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    MỆT THÌ ĐẾM BẬC CẦU THANG.
    Anh về nhà lúc bóng tối đã vây khắp bốn bề. Thấy anh về, chị hết sức vui mừng, vội vàng bưng trà, rót nước như đón tiếp khách từ phương xa đến, rồi bước ngay vào bếp nấu nướng.

    Chị vừa tất bật làm cơm vừa kể lể với chồng những việc xảy ra trong mấy năm qua. Nhưng anh không hề liếc nhìn chị lấy một cái khiến chị ngừng bặt, ngượng ngùng như mình đã làm sai điều gì.

    Anh không uống trà do chị bưng lên, không ăn hoa quả chị gọt cho anh. Anh ngồi trên sofa, suy tính làm sao nói cho rõ mọi chuyện. Anh về lần này là để ly hôn với chị.



    Anh và chị lớn lên trong cùng một thôn. Khi chạm ngõ, anh không đồng ý vì một bên chân chị có tật. Mẹ anh bảo, nó tốt bụng, chân có hơi tập tễnh nhưng chẳng trở ngại gì đến công việc, vả chăng chỉ có con bé ấy là thích hợp với gia đình mình.

    Anh là người hiếu thuận, biết mẹ nói như thế là thực tình nên không có ý kiến gì nữa. Nhưng anh không thích chị, chị biết lòng anh không được thoải mái nên trước mặt anh, chị cũng hơi bị gò bó. Chị một lòng đối xử tốt với anh, dường như chỉ có thế mới bù đắp được cho anh.



    Sau khi cưới hai vợ chồng chuyển lên ở phố huyện. Mẹ chị lên thăm con gái, thấy căn phòng hai vợ chồng thuê vừa chật chội vừa cũ kỹ, chẳng khác gì ổ gà bỏ hoang lâu ngày. Anh bảo, không có tiền mua nhà, có ổ gà mà ở đã là tốt lắm rồi.

    Bà mẹ thương con gái, bỏ ra một số tiền cho chị để hai vợ chồng mua một căn hộ ở phố huyện. Chị bảo, nhà ở tầng năm giá rẻ, mua ở tầng năm vậy. Số tiền còn thừa nên mua thức ăn bổ dưỡng cho mẹ. Lúc ấy, sức khỏe mẹ anh ngày một suy giảm, bà rất hay váng đầu, bác sĩ bảo, nửa tháng nên truyền dịch cho bà một lần. Mẹ anh chỉ có người con duy nhất là anh nên chị phải lo tất cả mọi việc.



    Bạn anh rủ anh đi nơi khác làm thuê, bảo tiền kiếm được ở ngoài đó dễ hơn ở phố huyện rất nhiều. Anh xiêu lòng nhưng lại không nỡ bỏ mẹ ở nhà.

    Chị lúc đó vừa có bầu, suy nghĩ một hồi rồi bảo anh, nếu muốn đi thì cứ đi, ở nhà đã có em. Chị đón mẹ chồng ở dưới quê lên phố huyện ở cùng với mình.

    Anh bảo, kiếm được kha khá tiền tôi sẽ về.

    Chị bảo, kiếm được tiền hay không, anh cứ về là được.

    Anh mới đi được mấy tháng, mẹ anh đã ốm liệt giường. Trong thư gửi cho anh, chị bảo anh nên về. Chồng là núi cho vợ nhờ cậy, chị muốn nương tựa vào trái núi đó. Khi ấy việc làm ăn của anh vừa mới tiến triển, anh viết thư khuyên chị nên cố gắng, anh không thể bỏ việc để về được.

    Thư sau gửi cho anh, chị không nói việc nhà vất vả gian nan nữa, chỉ nói mọi việc đều ổn để anh yên tâm về phía ra đình để yên tâm làm ăn.



    Anh đi một mạch đến 5 năm. Sau 5 năm, anh được bạn cùng thôn báo tin mẹ anh sắp nguy, anh đành thu xếp hành lý trở về nhà. Về đến nhà, anh thấy nhà được thu xếp đâu ra đấy. Mẹ anh quần áo tinh tươm sạch sẽ nằm trên giường. Anh nhớ tới lời mẹ bảo anh ngày trước, rằng chị là cô gái tốt bụng và chịu thương chịu khó...

    Chị không hề biết 5 năm qua, công việc làm ăn của anh đã dần dần được mở rộng, anh có công ty riêng của mình và còn có người tình riêng của mình. Người tình của anh đã tốt nghiệp đại học, rất xinh đẹp và duyên dáng. Người tình nói, cô muốn anh cho cô một danh phận. Anh bảo cô, mẹ mình ốm nặng lắm, anh lấy vợ vốn là một sai lầm, có gì lưu luyến nữa đâu!

    Thế rồi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn về nhà.



    Anh trải tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt vợ, nói, tôi chỉ cần thằng bé, còn tất cả là phần của cô ; ngoài ra tôi còn bù thêm cho cô một khoản tiền lớn nữa. Anh cho rằng mình xử sự như thế là rất có tình và hào phóng.

    Mặt chị lập tức trắng bệch. Một lúc lâu sau chị mới nức nở nói, em không cần một xu của anh, anh để con cho em là được.

    Anh hỏi :

    - Vì sao cô cứ nhất định nuôi con? Cô có khả năng nuôi dạy nó cho tốt đâu? Tôi mới có thể cho nó học một trường tốt nhất, cho nó sống đầy đủ nhất.

    Chị đáp :

    - Em có đủ tình yêu cho nó, như thế chẳng đủ rồi sao?



    Đang lúc hai người tranh chấp thì con trai họ chạy về, nói là muốn tới siêu thị mua đồ chơi. Anh cất tờ giấy ly hôn, đưa con xuống lầu đi siêu thị. Con lớn chừng này rồi mà anh chưa hề chăm sóc nó được tẹo nào, vì thế anh chiều theo ý con, mua rất nhiều thứ cho nó. Khi phải leo cầu thang lên tầng năm, thằng bé kêu mỏi chân, bắt bố cõng. Anh cõng con, leo được hai tầng đã mệt đứt hơi.



    Thằng bé hỏi:

    - Ba có mệt không?

    - Mệt chứ! Con đã lớn thành đứa trẻ lớn rồi mà!

    Thằng bé áp mặt vào lưng bố, nói:

    - Ba ơi, nếu mệt thì ba đếm bậc cầu thang nhé, hễ đếm là ba không thấy mệt nữa đâu!

    Anh không nhịn được cười, bảo con:

    - Sao con ngốc thế? Đếm thì lại mệt hơn ấy chứ? Thằng bé nói :

    - Khi ba vắng nhà, mẹ thường bế con và cõng bà xuống sân phơi nắng.

    Lúc phơi nắng xong trở lên nhà, mẹ bước lên bậc nào thì đếm bậc ấy. Mẹ bảo đếm thì không thấy mệt nữa. Ấy là mẹ còn đau lưng đấy, chẳng lẽ ba không khỏe bằng mẹ hay sao?



    Anh bỗng ngây người rồi trong mắt chợt trào ra cái gì đó long lanh...

  6. #136
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    KHÔNG PHẢI BÍ MẬT NÀO CŨNG CẦN BIẾT
    Năm đó, cô đã biết là anh phản bội mình.
    Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhân viên trong phòng. Chính mắt cô nhìn thấy. Chiếc xe của anh dừng lại tại một góc phố xa lạ, rồi hai người họ bước ra tay trong tay. Lúc đó, cô đang cùng một người bạn ngồi uống cà phê ở quán đối diện. Trái tim cô, trong phút chốc như vỡ thành từng mảnh nhỏ, sắc nhọn và rướm máu. Bầu trời như chao đảo và mặt đất nứt toang. Anh từng nói rằng sẽ nắm tay cô đi suốt cuộc đời, nói rằng kiếp này chỉ yêu một mình cô thôi. Sao trong nháy mắt, cuộc tình của họ lại trở nên mong manh như thế?

    Nhưng rốt cuộc thì cô lại không nỡ rời xa anh, cho dù biết anh ngoại tình. Thực sự cô không làm được điều đó. Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân 5 năm của họ, còn có bọn trẻ, và cả thể diện của anh nữa. Tóm lại là cô cần cái gia đình này. Vậy thì hãy giả vờ như không biết đi. Sự lựa chọn của cô, thực chất là đang cố gắng lấp cho đầy vết thương lòng, không để nó bưng mủ. Rồi tất cả sẽ lại như cũ, chỉ khác là cô sẽ phải cố gắng sống nhẫn nại một chút.

    Một năm qua đi, anh chia tay với người con gái kia. Điều này cô có thể nhận ra từ mọi biểu hiện của anh. Bởi vì anh lại yêu cô như trước kia, để ý quan tâm đến cô và ghen bất kỳ khi nào thấy cô nói nhiều về một ai đó. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng, chuyện anh bồ bịch, lại một sớm một chiều như thế, đến thật bất ngờ và đi cũng thật nhanh. Anh vẫn như trước kia, chăm sóc cho cô thật tốt. Biết cô sợ lạnh, anh mua đôi găng tay giữ nhiệt cho cô. Biết cô thích ăn cay, anh hay dẫn cô đến các quán ăn Tứ Xuyên. Biết cô hay sưu tập nước hoa, mỗi lần ra nước ngoài công tác, anh lại nhớ mua cho cô một lọ.

    Lại đột ngột một ngày kia, cô nhận được một cuộc điện thoại. Đó là của một cô gái gọi đến. "Tôi có một thứ muốn gửi cho chị, mong rằng chị xem nó". Cột sống cô chợt gai lạnh. "Tôi không quen biết cô, cô muốn gửi gì cho tôi?" - "Một năm trước, tôi và chồng chị có quan hệ với nhau, anh ấy đã viết cho tôi rất nhiều bức thư tình và cả những bức ảnh chụp chung của chúng tôi mỗi lần đi du lịch, còn những bộ đồ ngủ rất gợi cảm anh ấy mua cho tôi. Tôi nghĩ gửi cho chị xem những thứ này là thích hợp nhất".

    Trong khoảnh khắc, cô đờ đẫn, giống như đang bị một vật gì nhọn hoắt cắm vào vết thương cũ khiến nó rỉ máu. Nhưng cô biết mình không thể nhận, không thể xem, nếu không sẽ vĩnh viễn để lại vết sẹo này mà không bao giờ lành trở lại. Chi bằng cứ giả vờ như không biết thế này, rồi sau đó cứ tiếp tục sống, rồi cũng sẽ có một ngày, thời gian xoá nhoà và mang đi tất cả. "Chị nên xem những thứ này. Đó là nhật ký tình yêu của hai chúng tôi". Giọng của người phụ nữ lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Không cần đâu. Bởi vì anh ấy giờ đây đã quay trở lại. Điều này ít ra cũng chứng tỏ rằng cô không giữ được anh ấy. Trong trái tim anh ấy, thì vị trí của tôi phải hơn cô chứ". Cô nói với giọng thật bình tĩnh rồi cúp máy.

    Mồ hôi thấm ướt vầng trán. Là một người phụ nữ, làm sao cô lại không tò mò muốn nhìn xem chồng mình viết thư tình cho người khác như thế nào, muốn biết anh ta hấp dẫn những cô gái khác thế nào? Nhưng quả thật cô không thể xem. Tất cả đã là quá khứ, vậy thì hãy để cho quá khứ ra đi. Đó chẳng qua chỉ là một bí mật khiến cho người ta đau lòng. Cách tốt nhất là hãy giả bộ như không biết.

    Nhưng thật không ngờ, gói bưu phẩm đó vẫn được gửi đến. Cô chẳng còn cách nào khác phải đi nhận về. Cô để nó ở ban công, nhiều lúc không kìm chế được sự tò mò muốn xem bên trong có những thứ gì. Nhưng cô cũng biết, mở ra rồi, vết thương lòng sẽ lại nhói đau. Và rồi hôn nhân của cô sẽ lại rạn nứt và tan dần trong cãi vã và hận thù. Vậy là cô vẫn để nguyên gói bưu phẩm được gói cẩn thận trong một chiếc hộp đặt ngoài ban công.

    Vài năm qua đi, khi họ chuyển nhà. Anh bất chợt hỏi cô, đây là cái gì? Một gói bưu phẩm. Tại sao em không mở ra xem? Lúc đó, cô chậm rãi kể lại cho anh những gì đã xảy ra. Anh nhìn cô cảm động. Chưa bao giờ anh để ý thấy cô đẹp đến thế. Một trái tim và một tâm hồn bao dung. Cô vứt gói bưu phẩm vào túi rác, đoạn lấy tay quẹt mồ hôi trên trán. Anh chợt nhận ra vợ mình đáng yêu biết bao, khẽ kéo cô ôm vào lòng, thì thầm vào tai cô "Vợ yêu của anh! Anh cảm ơn em!". Cuộc sống của họ giờ đây hạnh phúc hơn bao giờ hết.

    Cuối cùng cô cũng hiểu ra, sự lựa lựa chọn của mình là sáng suốt.
    Bởi vì có những bí mật nếu biết được, có thể sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng cũng có những bí mật, tốt hơn là cả đời không nên biết đến.

  7. #137
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Um9KsrH377A&feature=player_embedded[/YOUTUBE]
    Cùng xem clip này nhé mọi người!
    Lần sửa cuối bởi kitchut, ngày 05-12-2011 lúc 03:14 PM.

  8. #138
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Hai duong
    Bài viết
    116
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Cài Đặt Tình Yêu

    Bạn đang muốn tìm một chương trình hay cho máy tính? Xin giới thiệu một phần mềm chắc chắn sẽ làm cho những tháng ngày của bạn trôi qua thật thú vị, ý nghĩa, một phần mềm hoàn toàn miễn phí, có hướng dẫn cài đặt cụ thể đi kèm, với tên gọi: TÌNH YÊU.

    Nhân viên: Bạn có thể cài đặt TÌNH YÊU được không?

    Khách hàng: Tôi có thể làm được. Tôi không giỏi về máy móc lắm, nhưng tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng cài đặt bây giờ. Tôi cần làm gì trước tiên?

    Nhân viên: Bước đầu tiên là mở cửa TRÁI TIM của bạn. Bạn đã định vị được TRÁI TIM bạn chưa?

    Khách hàng: Tôi đã định vị được rồi, nhưng có một vài chương trình hiện đang chạy. Liệu cài đặt trong khi các chương trình này đang chạy có ổn không?

    Nhân viên: Đó là những chương trình gì?

    Khách hàng: Để tôi xem nào…Đó là NỖI_ĐAU_QUÁ_KHỨ.EXE, ĐỐ_KỴ.EXE, LÒNG_QUÝ_TRỌNG_THẤP.EXE và OÁN_GIẬN.COM hiện đang chạy.

    Nhân viên: Không vấn đề gì. TÌNH YÊU sẽ tự động xóa chương trình NỖI_ĐAU_QUÁ_KHỨ.EXE từ hệ điều hành hiện thời của bạn. Chương trình này có thể còn lưu lại trong bộ nhớ vĩnh cửu của bạn, nhưng nó sẽ không còn gây tác động tới các chương trình khác được nữa. TÌNH YÊU sẽ cài đè LÒNG_QUÝ_TRỌNG_THẤP.EXE với một mô-đun riêng của nó với tên gọi LÒNG_QUÝ_TRỌNG_CAO.EXE. Tuy nhiên, bạn phải tắt hoàn toàn chương trình ĐỐ_KỴ.EXE và OÁN_GIẬN.COM. Những chương trình này sẽ làm quá trình cài đặt TÌNH YÊU bị lỗi. Bạn có thể tắt những chương trình đó được không?

    Khách hàng: Tôi không biết tắt như thế nào. Anh có thể hướng dẫn cho tôi được không?

    Nhân viên: Rất vui lòng. Vào thanh khởi động và kích hoạt chương trình LÒNG_KHOAN_DUNG.EXE. Làm như thế nhiều lần cho tới khi các chương trình ĐỐ_KỴ.EXE và OÁN_GIẬN.COM được xóa bỏ hoàn toàn.

    Khách hàng: Tôi làm được rồi. TÌNH YÊU đã bắt đầu cài đặt tự động. Điều này có bình thường không?

    Nhân viên: Hoàn toàn bình thường. Bạn sẽ nhận được một tin nhắn báo rằng nó sẽ cài lại cho cuộc sống của TRÁI TIM bạn. Bạn đã thấy tin nhắn đó chưa?

    Khách hàng: Tôi thấy rồi. Chương trình đã được cài đặt hoàn chỉnh chưa?

    Nhân viên: Rồi, nhưng xin hãy nhớ rằng bạn chỉ có chương trình cơ bản. Bạn cần phải bắt đầu kết nối với những TRÁI TIM khác để nhận các bản nâng cấp.

    Khách hàng: Ồ…Tôi nhận được tin báo lỗi. Tôi phải làm gì?

    Nhân viên: Tin nhắn đó nói gì?

    Khách hàng: Tin nhắn báo rằng “LỖI 412 – CHƯƠNG TRÌNH KHÔNG CHẠY TRÊN CÁC BỘ PHẬN BÊN TRONG”. Có nghĩa là gì?

    Nhân viên: Bạn đừng lo, đó là vấn đề phổ biến. Nó có nghĩa rằng chương trình TÌNH YÊU đã được thiết lập để chạy trên các TRÁI TIM bên ngoài nhưng vẫn chưa chạy trên TRÁI TIM của bạn. Đó là một trong những vấn đề phức tạp về lập trình, nhưng theo thuật ngữ phi kỹ thuật, nó có nghĩa là bạn phải “YÊU” chính cỗ máy của bạn trước khi nó có thể “YÊU” những chiếc máy khác.

    Khách hàng: Vậy tôi phải làm gì?

    Nhân viên: Bạn có tìm thấy thư mục “TỰ - CHẤP NHẬN” không?

    Khách hàng: Vâng, tôi đã thấy rồi.

    Nhân viên: Tuyệt vời, bạn sẽ nhanh chóng thành thạo với việc này.

    Khách hàng: Xin cảm ơn.

    Nhân viên: Không có gì. Nhấp chuột lên các tệp tin dưới đây và sao chép chúng tới thư mục “TRÁI TIM TÔI”: TỰ_THA_THỨ.DOC, TỰ_TRỌNG.TXT, và LÒNG_TỐT.DOC. Hệ thống sẽ cài đè bất kỳ tệp tin xung đột nào và bắt đầu đắp vá các chương trình lỗi nếu có. Bạn cũng cần phải xóa chương trình TỰ_CHỈ_TRÍCH.EXE khỏi tất cả các thư mục, sau đó làm sạch thùng rác của bạn để đảm bảo chương trình được loại bỏ hoàn toàn và không bao giờ trở lại.

    Khách hàng: Tôi hiểu rồi. TRÁI TIM tôi đang đầy áp các tệp tin thật tuyệt vời. NỤ_CƯỜI.MPG đang bật trên màn hình của tôi ngay lúc này và nó cho biết các chương trình SỰ_ẤM_ÁP.COM, YÊN_BÌNH.EXE và SỰ_MÃN_NGUYỆN.COM đang tự sao chép trên khắp TRÁI TIM tôi!


    Nhân viên: Vậy là TÌNH YÊU đã được cài đặt và đang chạy rồi đó. Từ giờ bạn có thể tự giải quyết được rồi. Một điều trước khi tôi đi…

    Khách hàng: Vâng?

    Nhân viên: TÌNH YÊU là phần mềm miễn phí. Đừng quên chia sẻ nó và rất nhiều những mô-đun của nó tới tất cả những người bạn gặp. Họ sẽ tiếp tục gửi chúng tới những người khác và tặng lại cho bạn một vài mô-đun thực sự tuyệt vời.

    Khách hàng: Tôi sẽ làm thế. Cảm ơn anh đã giúp đỡ!

  9. #139
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    1. Tôi yêu bạn không phải vì bạn là ai, mà là vì tôi sẽ là người thế nào khi ở bên bạn.

    2. Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, người xứng đáng với chúng thì chắc chắn không để bạn phải khóc.

    3. Nếu một ai đó không yêu bạn được như bạn mong muốn, điều đó không có nghĩa là người đó không yêu bạn bằng cả trái tim và cuộc sống của họ.

    4. Người bạn tốt nhất là người ở bên bạn khi bạn buồn cũng như lúc bạn vui.

    5. Bạn cảm thấy nhớ nhất một ai đó là khi bạn ở ngồi bên người đó và biết rằng người đó không bao giờ thuộc về bạn.

    6. Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay cả khi bạn buồn, vì không bao giờ bạn biết được có thể có ai đó sẽ yêu bạn vì nụ cười đó.

    7.Có thể với thế giới, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới.

    8. Đừng lãng phí thời gian với những người không có thời gian dành cho bạn.

    9. Có thể Thượng Đế muốn bạn phải gặp nhiều kẻ xấu trước khi gặp người tốt, để bạn có thể nhận ra họ khi họ xuất hiện.

    10. Hãy đừng khóc khi một điều gì đó kết thúc, hãy mỉm cười vì điều đó đến.

    11. Bao giờ cũng có một ai đó làm bạn tổn thương. Bạn hãy giữ niềm tin vào mọi người và hãy cảnh giác với những kẻ đã từng một lần khiến bạn mất lòng tin.

    12. Bạn hãy nhận biết chính bản thân mình và làm một người tốt hơn trước khi làm quen với một ai đó, và mong muốn người đó biết đến bạn.

    13. Đừng vội vã đi qua cuộc đời vì những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn đúng vào lúc mà bạn ít ngờ tới nhất.
    .................................................. ..............,.............,..................

  10. #140
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    NGỌN NẾN KHÔNG CHÁY

    Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

    Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

    Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: “Tại sao nến của con lại không cháy?”. Bé gái đã đáp rằng: “Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con”.

    Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

    Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •