Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc em nghĩ nhiều hơn, dằn vặt mình nhiều hơn. Ngồi trước màn hình máy vi tính và nghe bản nhạc không lời “Song from secret garden”, những dòng cảm xúc chôn giấu trong lòng cứ thế từ từ tuôn ra.
Ngày 14 tháng 2 năm 2012:
     Ngày valentine – valentine của em vắng anh! Em đã cố gắng để mình không buồn, không khóc. Em bật nhạc DJ ầm ĩ cả ngày. Vì mỗi lần nghe thứ nhạc ấy, em lại không còn muốn buồn nữa. Em đã cười, đã vui khi không có anh. Em sợ phải đi ra ngoài đường vì khi nhìn thấy những cặp tình nhân sánh bước bên nhau, hạnh phúc bên nhau, em lại không kìm nén được cảm xúc.


     Thực sự em đã rất muốn uống rượu nhưng em đã không làm thế. Vì em nhớ lại lời anh đã nói “Đừng có như vậy nhé. Anh sợ em luôn đó. Một lần là đã làm anh đủ nhớ đến già rồi”, vậy là em đã không uống nữa. Uống rượu vào, chắc chắn em sẽ khóc. Mà giờ này khóc thì chắc chắn… nhiều người sẽ muốn khóc theo. Em cố gắng không khóc. Nếu có khóc thì cũng không để cho người khác nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối đó. Anh cũng không muốn nhìn thấy em khóc đúng không? Vì anh, em sẽ cố gắng xua tan nỗi buồn giăng kín quanh em.
Ngày 15 tháng 2 năm 2012

     Em suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Em chẳng thể giải thích nổi mối quan hệ giữa em và anh hiện tại là gì. Em biết đây không phải là tình yêu trong mắt của người khác. Đôi khi em cũng có cảm nhận đó anh ah. Trong cái mớ hỗn độn này, chỉ có mình em hiểu em yêu anh nhiều đến nhường nào thôi, còn anh sẽ chẳng bao giờ hiểu thấu cõi lòng em. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em yêu anh và anh cũng chẳng thể biết được anh có yêu em như em đã yêu hay không, nhưng có một điều chắc chắn rằng anh cũng có tình cảm với em. Anh biết không? Cuộc sống của em không có anh  giống như con tim loạn nhịp. Không có anh em vẫn sống , vẫn cười nhưng nụ cười ấy có xuất phát từ trái tim hay không thì anh biết rõ mà. Không có anh, em hay ngồi nghe những bản nhạc buồn, hay tự kỉ trong phòng và chẳng muốn ra đường nữa. Không có anh, có thể em sẽ làm vợ của người khác nhưng đó chỉ là làm tròn bổn phận của đời người con gái thôi vì trái tim em đã lỡ trao anh mất rồi.


     Nếu không có em, anh cũng vẫn sống, vẫn cười và vẫn yêu người con gái khác. Không có em, cuộc sống của anh cũng chỉ có chút gì đó thay đổi vì những thói quen đã không còn như trước, anh sẽ chỉ thấy hơi khác khác nhưng rồi sẽ quen ngay thôi.
     Cuối cùng, em cũng chọn ra cho mình được một cách mà em cho là hay nhất lúc này đó là “Lặng lẽ bên anh” . Em sẽ vẫn cứ yêu anh như thế này nhé! Mặc cho người ta nói gì, em vẫn làm theo những gì em cho là đúng. Em sẽ không bao giờ hỏi “Anh có còn yêu em không?” hay “Tương lai của em và anh là gì?”. Anh muốn sao cũng được, miễn là cứ để em ở bên cạnh như thế này cho đến khi nào em đủ can đảm, đủ dũng khí buông tay anh ra và tự bước đi tiếp phần đường còn lại.
     Em chấp nhận là người tình của anh. Em sẽ là chỗ dựa mỗi khi anh kêu buồn chán. Em sẽ  gặp anh bất cứ khi nào anh muốn. Chúng mình cứ yêu nhau như thế này nhé! Thời gian hay tương lai thì cũng mặc kệ đi. Em sẽ chẳng bao giờ hối hận với những gì mình đã làm đâu anh.
Yêu anh nhiều, tình yêu của em!