Trang 1 của 28 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 277

Chủ đề: BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định BÊN LỀ CUỘC SỐNG - st những câu truyện hay

    Ngón tay mọc lại ?



    Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta. Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh.

    Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào.

    Ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.

    Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"

    Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…

    Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:

    Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương !

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bí quyết để gia đình ….hạnh phúc!


    Có 2 gia đình nọ là hàng xóm của nhau.

    Gia đình A luôn sống hoà thuận và yêu thương lẫn nhau. Truyền thống ấy vẫn luôn tiếp nối, đến đời con và đời cháu của họ vẫn như thế. Vẫn sống chan hoà , đầm ấm và hạnh phúc.

    Gia đình B thì ngược lại, cuộc sống của họ lúc nào cũng không hạnh phúc. Cha, con, anh, em , mẹ chồng, nàng dâu thường hay cãi vả lẫn nhau. Cuộc sống của họ rất là căng thẳng và mệt mỏi.

    Một hôm người con của gia đình B đến chơi gia đình A, và thắc mắc :

    -Tại sao mình thấy gia đình bạn lúc nào cũng sống chan hoà và hạnh phúc, còn gia đình mình bao giờ cũng bất hoà và toàn khổ đau?

    -Sở dĩ gia đình mình sống hạnh phúc là vì ai cũng thấy … mình sai! Còn gia đình bạn thì khác : ai cũng thấy mình đúng!

    -Ôi, thật là kỳ lạ, có lẽ bạn nói nhầm rồi chăng ? Gia đình bạn ai cũng đúng chứ, chính gia đình mình mới là những người sai mà.

    -Không hẳn như vậy đâu bạn à.Ví dụ như chị dâu của mình bước vội sơ ý làm bể bình hoa mà mẹ mình vừa cắm xong còn để trên sàn nhà, chị dâu liền xin lỗi mẹ vì lý do vô ý. Trong khi mẹ mình cũng nhận phần lỗi về mình : là khi cắm hoa xong mẹ không chịu để ngay trên bàn mà vẫn còn để trên sàn nhà cho nên nó mới đổ bể, là lỗi của mẹ. Em mình cũng đến xin lỗi vì ban nãy em quét nhà mà không chuyển bình hoa lên bàn giúp mẹ. Mẹ mình luôn luôn cười tươi và kết luận : Vậy lần sau mẹ con mình phải cẩn thận hơn nhé.

    Cô ấy tiếp :

    -Khi một lỗi lầm hay sai sót xảy ra ngay trong nhà mình thì mọi người ai cũng tự thấy mình có lỗi và không ai chỉ trích ai, chỉ biết mỉm cười, xuýt xoa và cùng rút kinh nghiệm để lần sau không vấp phải. Thế cho nên căn nhà mình luôn đầy tiếng cười. Trong khi nhà bạn thì ai cũng tranh phần đúng nên sẽ không có nụ cười đó thôi.

    Còn chúng ta thì sao? Nếu tranh luận giỏi để được phần thắng (mình đúng) thì mục đích cuối cùng là gì nhỉ ? Chỉ là để cho người đối diện bị tổn thương hơn….

  3. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Hai cái đinh

    Tầm 8 giờ mỗi buổi tối, một ông lão cứ đúng giờ đó là có mặt trong một ngõ nhỏ ở thành phố NewYork để tìm kiếm và nhặt thức ăn mà mọi người đã bỏ đi. Ông ăn mặc tuy rách rưới nhưng thái độ rất thản nhiên và thoải mái khi làm việc đó. Xong, ông âm thầm bỏ đi, ông chưa từng đến muộn và cũng không ở lại lâu.

    Lần đầu tiên gặp ông lão là lúc ông đang cãi nhau với ai đó. Ông muốn lật thùng rác lên để tìm nhưng người kia không cho phép, anh ta nói đây là nơi công cộng và hơn nữa lại là buổi tối, làm như vậy sẽ khiến cho thành phố bẩn thỉu và trở nên bừa bộn. Ông lão vẫn cố nói:

    -Tôi dùng đôi tay của tôi để nhặt những thứ đã bỏ đi, sao lại không cho? Tôi đâu phải là kẻ trộm.

    Tôi ngắm, ông lão rất gầy, trên cổ nổi đầy gân xanh, mái tóc trắng phơ của ông dưới ánh đèn dường như càng trắng hơn. Sau này, tôi thấy ông lão cẩn thận nhặt thực phẩm và cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ hiện trường hơn. Mọi người đã quen thấy ông như vậy, dường như không ai còn để ý đến ông nữa.

    Ông lão ngày nào cũng tới, nhưng khác với những kẻ nhặt rác khác, lần nào cũng đến khi trời tối, ban ngày thì không thấy ông. Hơn nữa ông chỉ nhặt rác là nhặt rác, ngoài ra ông không hề lấy cái gì hết. Đó quả là một điều hiếm thấy ở những người lượm lặt. Rất lâu sau đó, mọi người mới biết về thân thế của ông:

    … Ông là một công nhân đã về hưu, trước đây ông làm ở một bến cảng. Ông thuê một căn phòng cũ nát cùng vợ sống qua ngày. Vì vợ sức khoẻ yếu, cuộc sống càng trở nên cùng cực. Mặc dù cũng có con cái nhưng rất lâu bị mất tin tức nên ông phải đi nhặt rác để kiếm sống. Tiền lương hưu của ông không đủ trang trải trong gia đình, tiền thuốc cho vợ quả là một gánh nặng đối với ông…

    Sau khi biết được câu chuyện về ông, mọi người rỉ tai nhau, từ đó ánh mắt họ nhìn ông như có sự đồng cảm và trân trọng hơn. Một lần Tải Vệ- người hàng xóm của tôi đưa cho ông một túi quýt, ông lão ngẩn người ra rồi nói ngay:

    -Tôi chỉ đi nhặt đồ cũ nát thôi chứ không phải ăn xin.

    Sau đó mấy ngày liền không thấy ông lão quay lại nữa.

    Tải Vệ không nói gì. Đầy áy náy.

    Vài ngày sau, rốt cuộc thì ông lão cũng quay lại, bên đống rác.

    Nhân lúc ông bỏ đi, Tải Vệ về phòng lấy cái búa rồi quay lại đóng hai cái đinh lên gốc cây, sau đó treo túi thức ăn đã được gói lại, anh ta lấy sách báo cũ gói một chút thức ăn lại treo ở cây đinh bên dưới.

    Ngày thứ hai, ông lão đến lấy thức ăn được treo trên hai chiếc đinh, ông nghĩ rằng đó là thức ăn thừa mà mọi người không cần nữa. Sau đó có nhiều người dân biết bí mật của anh, thế là hai chiếc đinh thường xuyên có các túi đầy thức ăn treo ở đó.

    Đọng: Cần học hỏi cách giúp đỡ người khác, đầu tiên cần chú ý học cách làm thế nào để giữ thể diện cho người khác, làm cách nào để khiến người được giúp đỡ không cảm thấy mình đang được bố thí.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bó hoa và tấm thiếp

    Tuổi 40, chị vẫn sống độc thân. Mấy đứa thanh niên trong cơ quan gọi chị là "Bà cô vui tính", chị chỉ cười. Chiều chiều, chị vẫn mải miết đạp xe về nhà. Thú vui duy nhất của chị là nấu mấy món ăn ưa thích rồi nghe nhạc cho đến khi đi ngủ. Chị tốt nghiệp đại học, rồi làm luận án tiến sĩ, rồi bao nhiêu công việc ở cơ quan như hút hết tâm trí của chị.

    Tuổi trẻ vùn vụt trôi qua, và thấp thoáng trên khuôn mặt chị đã có những nét già nua của năm tháng. Tóc chị bắt đầu xơ ra khiến chị phải đi ép tóc, rồi đôi lần chị đã phải nhuộm lại để che đi những sợi bạc đã bắt đầu lốm đốm. Trên đuôi mắt đã bắt đầu có vết rạn chân chim.

    Đêm, khi nằm vò võ một mình, chị cũng ước ao có một người đàn ông như chị từng tưởng tượng đến với chị. Chị cũng khát khao một mái ấm gia đình có tiếng trẻ nô đùa, có giận hờn trách móc... Nhưng đàn ông chỉ ngưỡng mộ học thức và sức làm việc của chị chứ không đến gần chị, cũng chẳng có một cử chỉ nào tỏ ra họ thích chị.

    Bằng linh cảm của người phụ nữ, chị hiểu được điều ấy. Nhưng phụ nữ khi muốn chứng tỏ mình không hề yếu thế, họ thường tỏ ra cao ngạo. Chị cũng vậy. Sau giờ làm việc chị ra khỏi cơ quan với vẻ vội vã lắm, nhưng thực ra chỉ đi khuất con phố chị lại đi thật chậm. Về nhà cũng không biết làm gì. Rồi chị cũng kể bóng gió rằng, tối nay chị có một cuộc hẹn, hay ngày mai có một anh bạn từ Sài Gòn ra... Chúng tôi đều hiểu cả nhưng lặng thinh để chị khỏi nhận ra.

    Thế rồi gần đến ngày 8.3, bọn thanh niên ở cơ quan tíu tít với trò tặng hoa, quà... rồi đi chơi. Bỗng nhiên chúng tôi nhớ đến chị, rằng gần 10 năm qua ở cơ quan cứ đến ngày 8.3 chị chẳng bao giờ được nhận hoa. Thế rồi chúng tôi nghĩ ra một cách.

    Bưu điện Hà Nội nhận đưa hoa đến tận địa chỉ người nhận. Chúng tôi viết một tấm thiếp bằng nét bút đàn ông thật khỏe khoắn với lời lẽ cũng rất chân tình: "Gửi tới Uyên Ly lời nhắn gửi từ trái tim...".

    Buổi sáng ngày 8.3, chúng tôi làm việc trong tâm trạng thật hồi hộp. Thế rồi nhân viên bưu điện cũng xuất hiện, trên tay ôm một bó hoa, người nhận Uyên Ly. Chị ký lên tờ biên nhận tay vẫn còn run run. Tất cả chúng tôi đều làm ra vẻ ngạc nhiên và chúc mừng chị. Nhìn chị trẻ lại tới 10 tuổi, đôi mắt ngời lên.

    Một đứa tinh nghịch nhất đánh bạo hỏi chị: "Hoa của ai gửi cho chị đấy?". Chẳng một chút nghi ngờ chị trả lời: "Anh ấy gửi cho chị từ tận Sài Gòn. Mấy năm rồi anh ấy mới dám tặng hoa cho chị...".

    Chiều chị về sớm hơn thường lệ. Chị ôm bó hoa, đi rất nhanh. Có lẽ rất lâu rồi chị mới hạnh phúc như vậy, chúng tôi nghĩ thế.

    Đêm, chị cắm bó hoa vào bình, rồi lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Có người đàn ông nào gửi hoa cho chị đâu. Chị nhận ra điều đó ngay khi nhận bó hoa.

    Chị gọi điện cho tôi vào tối ngày 9.3, có lẽ chị cho tôi là đứa đáng để tâm sự nhất: "Cảm ơn các em đã nghĩ đến chị, nhưng tấm thiếp...".

    Nói đến đó thì chị khóc.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Quên

    Người mẹ còng lưng xuống mảnh ruộng, đôi tay thoăn thoắt nhổ từng búi cỏ mọc nham nhở. Trời nắng cháy, mồ hôi bà đổ ướt cả tấm lưng áo bạc phếch. Khuôn mặt bà hằn những vết nhăn và lốm đốm đồi mối chốc chốc lại ngước lên nhìn trời mong mưa rồi cúi xuống, cặm cụi.

    Chiều, bà lặng lẽ bước nhanh về ngôi nhà nhỏ nép dưới bóng cây vú sữa già. Người chồng cũng vừa về đến, chiếc xe đạp cũ vang tiếng cọc cạch ngay từ đầu ngõ. Họ nhìn nhau, lẩm bẩm vài ba câu rồi lảng ra. Bà nấu cơm, ông đếm lại xấp vé số mới nhận cho ngày mai. Tiếng ho khan, mùi khói bếp vách lá cũ bám đầy khói và mạng nhện...

    Đêm xuống, đèn điện được thắp duy nhất một cái ở giữa nhà. Không đủ sáng, bà cố nheo mắt, đôi tay chai sạn đếm từng tờ giấy bạc đã hằn nhiều nếp gấp, cố vuốt nó ra cho thẳng nếp và cẩn thận xếp vào tủ. Một tiếng thở dài, bà nhìn ông, ngao ngán.

    - Chưa đủ, ông ơi!

    Ánh mắt hai người vội vã hướng về hai phía. Họ tránh nhìn vào mắt nhau.

    Sáng, bà hàng xóm cầm sang chiếc điện thoại, mỉm cười:

    - Con trai bà gọi về này.

    Bà áp tay vào máy nghe. Giọng nói bên kia vang lên vừa ngọt ngào, vừa hờn dỗi:

    - Ba mẹ khỏe không? Sao mẹ chưa gửi tiền lên cho con, sắp đóng học phí rồi mẹ ơi!

    - Ờ! Mẹ lại quên mất...

    Người mẹ nhếch nụ cười méo xệch. Hình như có 2 giọt nước mắt rơi...


  6. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Lỗi hẹn

    Mười tám tuổi, yêu tha thiết. Được tỏ tình, Nàng chu mỏ: "Học trò, nhỏ xíu, bày đặt. "

    Hai mươi hai, Thiếu úy Sư Đoàn 18, về phép đến thăm, nàng lạnh lùng:” Sợ làm góa phụ lắm”

    Hai mươi sáu, Đại úy Trưởng khối CTCT Trung Đoàn. Khó chết rồi, xin bỏ trầu cau. Nàng ậm ừ :”Để suy nghĩ lại đã”

    Tháng 4/1975 chạy giặc, lạc mất nhau.

    Ở tù ra, gặp lại. Nàng đã có chồng, hai con.

    Buồn và mặc cảm, thôi cứ ở vậy không lấy ai.

    Ba mươi năm sau, lận đận quê người, gặp lại. Nàng: chồng chết, các con trưởng thành ra ở riêng. Mừng rơn, mời nàng đi ăn cơm tối nhà hàng. Lại tỏ tình. Nàng thẳng thừng: “Già rồi, bận bịu nhau làm gì, ở một mình cho khỏe….”

  7. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Người bạn

    Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu ạ?" cậu bé hỏi.

    Ông chủ trả lời: "Khoảng từ $30 cho tới $50."

    Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể xem chúng được không?"

    Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Có một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó: "Con chó con này bị làm sao vậy chú ơi ?"

    Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã xem bệnh và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi.

    Đứa bé có vẻ rất xúc động. Giọng nghẹn lại: "Cháu muốn mua con chó con đó."

    Người chủ nói : "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."

    Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, gằn từng tiếng: "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."

    Người chủ phản đối : "Cháu nhầm lẫn chăng. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

    Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ : "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"


  8. #8
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    hai duong
    Bài viết
    28
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Đôi Dép

    Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ


    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

    Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia


    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


    Đôi dép vô tri khăng khít song hành
    Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải - trái
    Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
    Gắn bó nhau vì một lối đi chung


    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...


    Nguyễn Trung kiên



  9. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Con Nuôi

    Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình.

    Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi.

    Một cô bé nói: “ Mình biết tất cả về con nuôi đấy”

    Một học sinh khác hỏi: “ Thế con nuôi là gì?”

    Cô bé trả lời: “ Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng”

  10. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    253
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    Bài toán người xa quê

    - Cháu đóng tiền nhà ạ !

    - Ủa, cháu không về quê ăn Tết sao ?

    - Không ạ ! Cháu ở lại......

    Thấy vẻ mặt buồn rười rượi của người thanh niên, tôi tìm hiểu :

    - Nhà cháu có đông người không ?

    - Bố cháu vừa mất năm rồi, nhà giờ chỉ còn mỗi mẹ cháu với thằng cu con của vợ chồng cháu thôi ạ.

    - Vậy sao cháu không về, là con trai duy nhất trong nhà, Tết cháu phải về lo hương khói cho ông bà, tổ tiên, lo chuyện họ hàng, lo cho mẹ, cho con ăn tết vui vẻ nửa chứ. Làm ăn thì cả đời chứ đâu phải chỉ mấy ngày mà tham công tiếc việc hả cháu ?

    Im lặng hồi lâu rồi người thanh niên ngập ngừng :

    - Cháu cũng biết thế, Tết vợ chồng cháu không về thì Mẹ cháu buồn lắm, tuy mẹ không nói nhưng mấy hôm nay thằng cu con cứ gọi điện suốt, chắc là bà bảo thế, nhưng nếu cháu về, sang năm vào tới tháng 4 Âm lại về giỗ Bố thì tốn kém lắm chú à.

    - Chú hiểu, nhưng cháu lo kiếm tiền để làm gì mà ngày Tết ngoài ấy Bà cháu hiu quạnh còn trong đây vợ chồng cháu cũng không vui vẻ ? Thà nhịn ăn đôi chút nhưng ngày tư, ngày tết gia đình đoàn tụ thì rau cháo vẫn có ý nghĩa hơn nhiều đó cháu.

    Người thanh niên ngồi im lặng, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ. Tôi bồi thêm cú quyết định :

    - Cháu muốn biết tâm tư thật của Mẹ cháu không ? Đọc cho chú số điện thoại của nhà cháu đi.

    Khi liên lạc được kết nối, tôi mở loa ngoài để người thanh niên theo dõi suốt cuộc nói chuyện.

    - Chào chị, chị có phải là mẹ của cháu Cường không ?

    - Dạ vâng ạ, em là mẹ cháu Cường, thế bác là ai ạ ?

    - Tôi là chủ nhà trọ nơi cháu Cường thuê, Cường nhờ tôi chuyển tiền về cho chị ăn Tết nên tôi gọi hỏi chị vài thông tin về số Chứng minh...

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng, giọng run run :

    - Thế vợ chồng cháu nó quyết định Tết không về thật hở bác ?

    - Đã gởi tiền cho chị thì chắc chúng không về !

    - Nhờ bác.....mang tiền về hộ cho vợ chồng nó, bảo em với thằng cu ngoài này Tết có ăn uống, sắm sửa gì nhiều đâu mà cần tiền....

    Giọng người đàn bà như chực khóc, tôi an ủi :

    - Chị à, tôi nghe Cường bảo vì tháng 4 Âm năm sau giỗ Bố nên nó muốn tiết kiệm, để chừng ấy hãy về, có thêm khoản mà tổ chức cho tươm tất...

    Người đàn bà bật khóc :

    - Bác ơi, em không cần tiền, một bà một cháu thì ngày vài chục đã thừa rồi, suốt năm bà cháu ôm nhau mong ngóng vợ chồng chúng nó, ngày Tết mà cũng thế thì chắc bà cháu em không chịu nổi, mấy hôm nay ngày nào xe trong Nam ra, thằng cu cũng bắt bà phải đưa ra đầu làng xem bố, mẹ nó có về không. Biết là vợ chồng chúng nó rất hiếu thảo, biết toan tính làm ăn, dành dụm, nhưng.....

    Câu nói bị bỏ lửng vì tiếng nấc nghẹn.

    - Vậy sao chị không gọi điện kêu tụi nó tết phải về ?

    - Bác ơi, em giờ chả làm gì được nửa, chỉ trông cháu thôi, mọi thứ trong nhà giờ đều do vợ chồng chúng nó quyết định, em không dám....

    Không kềm được nữa, Cường chồm lên, gào thật to :

    - Mẹ ơi, chúng con sẽ về ăn Tết, chúng con sẽ về ăn Tết với mẹ !

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyền thuyết lông đuôi voi!
    Bởi bmt_ds trong diễn đàn Tâm tình - Ăn uống - Vui chơi
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-09-2012, 12:37 PM
  2. ReFlex tự truyện :D
    Bởi Lead trong diễn đàn CLB Mô hình Hải Dương
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 16-09-2010, 04:26 PM
  3. Lịch phát sóng phóng sự về CLB FDC trên truyền hình HD
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 05-06-2010, 04:53 PM
  4. Chương trình So You Thing You Can Dance trên truyền hình Mỹ
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn TIN TỨC TRONG NƯỚC - THẾ GIỚI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 18-10-2009, 09:41 PM
  5. Phóng sự truyền hình về CLB FDC
    Bởi haiduongdancesport trong diễn đàn Phòng truyền thống
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 09-10-2009, 08:41 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •