Mình cũng có một tật xấu của người Việt là nhiều lúc cũng đắc chí và trả thù vặt:
8 ông đứng ở cầu ao, từ ông thứ nhất đến ông thứ 8 nhảy xuống đều va phải cọc đau điếng. Nhưng chỉ có 7 ông sảng khoái kêu: Nước mát quá, nhảy đã lắm RỒI CƯỜI THẦM. Riêng ông thứ 8 vì không còn ai đứng sau nên chửi ầm lên, bộc lộ cảm xúc thật.
Thế nên đã từng cười thầm khi nhìn pat cũ đánh đu: Tên kia chịu khổ giống như mình hồi trước, trông ngộ thật, mà hồi ấy chắc trông mình ngộ lắm. Cũng giống như D'Atanhang tìm hình bóng của mình hồi mới đến Pari khi xem thấy Pooctox được bà biện lý Côcơna tặng cho con ngựa mầu vàng (mà D'Atanhang đã bán).
Nhưng mà bọn tây cũng thế. Nếu không tin, các bạn tìm xem tập truyện ngắn Mưa của Somôset Môm - "Em chỉ ăn chút xíu thôi" - hình như tên truyện thế.