Bác thích fun. Em không hiểu tiêu chí fun của bác là thế nào. Em coi các clip thi đấu gần đây của WDSF họ cũng cố tạo sôi động, trình diễn, kịch tính nhưng em lại không thấy fun hay hấp dẫn. Khiêu vũ là nghệ thuật, bài thi đấu cũng là 1 tác phẩm nghệ thuật, có lúc êm dịu, có lúc kịch tính. Em nhìn các VĐV WDSF nhảy quickstep chạy hùng hục, quay liên tục từ đầu đến cuối chẳng vui nổi. Cặp của Claudia của Đức hay đứng nhất bảng WDSF làm em phục họ có kỹ thuật, sức khỏe và độ hòa hợp cao, nhưng từ đầu đến cuối action, kéo lên, quật xuống thì cảm xúc chỉ có 1 "màu mạnh" cũng chẳng hấp dẫn. Đặc tính của Tango là con cọp vồ mồi. Con cọp đâu phải lúc nào cũng chạy lồng lên như ngựa? Điều tối kỵ của các top model là xài đồ có fashion giống nhau trong 1 buổi party, trừ phi những gì cơ bản mà ai cũng theo từ bé như áo sơ mi trắng quần tây đen thì nhiều người mặc cũng vẫn thấy sang, thấy đẹp. Cái "fashion" úp đầu vào nam rồi mở ra khi rolling upper body trong Standard, dường như xuất phát từ các dancers Nga? 2-3 năm trước 1,2 cặp làm coi rất hấp dẫn nhưng bây giờ dancers nào cũng bắt chước làm thì chẳng còn là fashion mà thấy quê quê sao ấy. Thà tất cả các dancers nữ cứ theo tradition chếch đầu bên phải nam, em còn thấy dễ coi hơn là một số dancers nữ trên sàn thi đấu cùng rolling úp đầu mở ra.
Nói túm lại, là 1 khán giả em thích xem những tác phẩm nghệ thuật cho em trải qua các cung bậc cảm xúc từ mềm mại đến mãnh liệt, từ yêu thương đến căm giận. Em thích những gì sáng tạo trong nghệ thuật, chứ không phải bắt chước y chang và vẫn giữ được đặc trưng/đặc tính của loại hình nghệ thuật/vũ điệu đó. Chắc em già khó tính anh ạ.