Một đặc trưng của SF là thư thái, ung dung. Trong Tango thì có thể bước nhanh và "pause" - để tạo cảm giác staccato, nhưng SF thì phải chuyển động liên tục một cách mềm mại uyển chuyển. Thế nên khó hơn Tango.
Theo như mình đánh giá, các giáo viên phải bắt học viên đếm "chậ....m, nhanh nhanh" cho quen miệng rồi quen chân chứ không được đếm "chậm, nhanh nhanh".
Đếm nhạc như đếm tiền - bác Tuy Can có viết vậy - tức là phải đếm chính xác như nó cần diễn ra chứ không phải đếm vội vì sợ mất nhạc nếu không đếm được, nhạc chạy mất (nhà nghèo hay sợ mất tiền thì phải). Cứ vừa đếm vừa chỉnh dần vào bản nhạc sao cho thấy đồng hưởng với nhạc thì đủ thoải mái tập, nhảy SF rồi.