Ai trong đời chẳng ốm vì đó là quy luật của đời sống con người.
Trăng qua rằm trăng khuyết. Ai cũng có một thời trai trẻ, không ai mà trẻ mãi không già...Chỉ có không gian và thời gian là trẻ mãi đến vô cùng..
Tôi ốm nặng quá mất 2 tháng trong bệnh viện.Từng ngày từng ngày...sáng trưa, chiều tối lặng lẽ.
Hoàng hôn là khoảng thời gian từ khi mặt trời đứng bóng bầu trời thành một màu lam rồi lặn hẳn về phía tây để bóng tổi lam trùm vũ trụ.
Tôi đã đón nhiều hoàng hôn trong thời trai trẻ.Tôi yêu thích hoàng hôn,đó là khoảng thời gian tâm hồn tôi thư thái tĩnh tại sau một ngày làm việc.
Có khi chỉ mình tôi với con đường đê chờ cho mặt trời khuất hẳn sau lùm cây tôi trở về gác trọ.
Có khi tôi ngồi ghế đá nghe một bài hát trên loa công cộng của thành phố chờ đón hoàng hôn.
Có khi là cốc bia cỏ cuối đường Thanh Niên với bạn bè..
Tôi đã đón hoàng hôn trong bệnh viện. Hoàng hôn đó dài bằng một buổi sáng, có khi bằng một ngày, có khi bằng một tuần..khi tôi khỏe.
Bởi tôi nhìn những vệt nắng đỏ xuyên qua khe cửa cứ ngắn dần ngăn dần rồi nhường chỗ màu lam tím trên ô cửa kính.
Sức khỏe là vốn quý thời trai trẻ cũng giống như buổi sáng,giống như mùa xuân..
Buổi trưa giống như mùa hạ..
Buổi chiều, hoàng hôn giống như mùa thu, buổi tối đêm giống như mùa đông..
Hoàng hôn giống như chớm đông của cuộc đời.
Tôi nằm im bất động..thèm những buổi giao lưu của câu lạc bộ,thèm những buổi tối cùng nhau ngồi nói chuyện vui..tất cả rồi xẽ lùi xa dần giống như những vệt nắng qua khe cửa lúc hoàng hôn.