Kết quả 1 đến 9 của 9

Chủ đề: Phỏng vấn Malitovski và Joana Leunis

Hybrid View

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Phỏng vấn Malitovski và Joana Leunis

    Cảm ơn chú Vũ Chí Dũng với loạt bài dịch rất hay:


    Phỏng vấn Malitovski và Joana Leunis :”Cho tới giờ chúng tôi cảm thấy vẫn sắn sàng thi đấu và tiếp tục phát triển”.






    Chúng tôi xin chuyển tới bạn đọc cuộc phỏng vấn cuối cùng trong loạt các bài phỏng vấn được dịch sang tiếng Nga cho dancerport.ru của Svetlana Senatska - với Michael Malitovsski và Joana Leunis - vô địch thế giới và Châu Âu Latin chuyên nghiệp thuộc WDC. Những đồng nghiệp của chúng tôi từ DancesportInfo.net đã thực hiện cuộc phỏng vấn này sau chiến thắng của cặp nhảy hàng đầu thế giới tại “UK Championship – 2010”.

    Chúng tôi gặp Michael và Joana ở khách sạn, thành phố Bormoute, vào buổi sáng hôm sau, khi vừa kết thúc Uk Open, nơi họ đã bảo vệ thành công danh hiệu vô địch. Chúng tôi đã có cảm giác rất dễ chịu khi tiếp xúc với căp nhảy rất nổi tiếng này. Ban đầu, chúng tôi chỉ trò chuyện với Michael, vì Joana đang bận bịu với nhà tài trợ trang phục cho chị. Và để có bức tranh toàn cảnh cho bài phỏng vấn này, chúng tôi đưa thêm phần trả lời của Joana trước các câu hỏi của chúng tôi…

    Michael và Joana - Vô địch Ba Lan Latin chuyên nghiệp, vô địch thế giới và Châu Âu và họ cũng là những người chiến thắng tại Blackpool.

    - Trước tiên, xin chúc mừng chiến thắng của anh chị và cũng chúc anh chị tiếp tục thành công trong tương lai. Bây giờ, chúng tôi muốn được biết, anh chị đã luyện tập khiêu vũ ở đâu và như thế nào, chúng tôi cũng muốn biết về quá trình sự nghiệp của anh chị từ khởi đầu cho tới hôm nay ?

    Michael : Tôi bắt đầu tập khiêu vũ từ năm lên 8 tại thành phố Seilon Gora (BaLan). Tôi sống tại một chung cư cao tầng được xây dựng theo phong cách cộng sản (các chung cư cao tầng giống hệt nhau được xây dựng ở khắp nơi trên toàn quốc – ND). Bà Iwona Golzak cũng sống tại đây. Bà ấy ở trên tầng 10, còn tôi ở tẩng 5. Bố mẹ tôi quen với bà ấy, vào thời điểm đó ở Ba Lan không có nhiều sự lựa chọn cho các hoạt động ngoại khoá, ý tưởng hay nhất của bố mẹ tôi là kéo tôi theo sinh hoạt khiêu vũ. Chúng tôi cùng luyện tập tại CLB. Khi đó, tôi vẫn chơi đá bóng, nhưng tôi cũng thích khiêu vũ, nên thời gian đầu chúng tôi đến sinh hoạt tại CLB, sau đó tôi nhập lớp học khiêu vũ - rồi bắt đầu thi đấu từ đó.

    Joana : 10 tuổi tôi mới tập khiêu vũ. Tôi cũng đã làm quen với một vài loại hình khiêu vũ từ năm lên 6. Thế nên khiêu vũ là thứ đã ngấm vào máu thịt. Hồi 3 tuổi, tôi đã nhảy với ông tôi. Ông tôi là người khuyết tật phải ngồi xe lăn. Sau đó là nhảy với bố, ông bế tôi trên tay và đung đưa tôi theo nhạc. Tôi đã mê mẩn khiêu vũ từ khi mới chập chững biết đi và trong tôi luôn chỉ có một ham muốn là được khiêu vũ.

    Năm 10 tuổi tôi bắt đầu tập các vũ điệu Latin và cổ điển Châu Âu (người Châu Âu và Nga vẫn quen gọi các vũ điệu Standard là cổ điển Châu Âu – ND). Ở Bỉ, loại hình này không phổ biến lắm. Cho đến giờ cũng vẫn thế. Chúng hầu như không được tuyên truyền và cổ xuý. Rồi hoàn toàn tình cờ, có một lớp khiêu vũ cho người mới tập được quảng cáo, đại loại là “vào cửa tự do”. Tôi vừa mới ốm dậy, bố tôi biết tôi rất thích khiêu vũ, ông đọc được tờ quảng cáo và nói với tôi :”nếu con thích, bố con mình thử đến đó xem sao”.

    Và tôi đã thích ngay lập tức. Tất cả bắt đầu từ đó. Phải nói là vào thời điểm đó mọi thứ rất khó klhăn - không có bạn nhảy. Có một cậu, nhưng cậu ta không muốn nhảy với tôi vì cậu ta cho rằng tôi chỉ là cô bé mới tập.

    - Chắc bây giờ thì cậu ấy muốn lắm ! (cười)

    Joana : Cậu ấy theo dõi tôi vài tháng xem tôi nhảy thế nào, rồi mới quyết định :”Được, có thể bạn ấy cũng có tài năng đấy”. Rồi mấy tháng nữa, cậu ấy nói :”OK, bấy giờ mình sẽ nhảy với nhau”. Chúng tôi thành một cặp và bắt đầu thi đấu, cũng nhờ bố mẹ của cậu ấy vốn là những người thuộc thế giới “thi đấu”.

    Thực chất, bố mẹ bạn ấy là những huấn luyện viên đầu tiên của chúng tôi. Và nhờ bạn ấy mà tôi trở thành cư dân của làng thi đấu. Chúng tôi đã cùng nhau thi đấu trong 2 năm, nhưng niềm đam mê thực sự của cậu ấy là ballet, nên sau 2 năm thi đấu nói trên, cậu ấy đã chia tay tôi để quay trở lại với ballet. Thế là không còn bạn nhảy, nhưng tôi đã không đầu hàng. Rồi sau đó, xuất hiện một vài bạn nhảy khác.

    Các bạn cũng đã biết, những buổi ban đầu thường không nghiêm túc và chẳng tồn tại được lâu. Sau đó, tôi có một bạn nhảy khác, một chàng trai thực sự tốt. Chúng tôi cặp đôi và chiến thắng trong cuộc thi vô địch Bỉ. Chúng tôi thi đấu ở mảng “10 vũ điệu”, vô địch cả Latin và cả Standard. Chúng tôi còn tiếp tục thi đấu cho tới khi anh ấy quyết định rời khiêu vũ để vào đại học (đa số các vũ công muốn theo con đường chuyên nghiệp phải bỏ việc vào đại học- ND).

    Tôi lại buộc phải đi tìm một bạn nhảy khác. Chúng tôi đi xem thi đấu quốc tế, tôi đã nghe tên tuổi và nhìn thấy vài vũ công nổi tiếng. Huấn luyện viên của tôi lúc đó là Luis Van Amstel và Julia Fryer. Tôi còn một huấn luyện viên khác nữa là Olga Muller. Tôi đã từng rất ấn tượng về họ và chỉ mong sao để được như họ. Tôi biết huấn luyện viên của Luis và Julia là Ruud Vermey. Tôi có một quyển sách của ông ấy (đó là cuốn LATIN – Thinking, Sensing and Doing in American Dancing – ND) và rất quan tâm tới việc ông ấy nói gì và làm gì trong cuốn sách ấy. Có lẽ tôi đã tìm được con đường đến với ông ấy.

    Lúc đó, tôi mới 14 tuổi, tôi bắt đầu luyện tập dưới sự hướng dẫn của Ruud Vermey. Ông ấy trở thành huấn luyện viên của rôi và giúp tôi tìm bạn nhảy, mà người đầu tiên là Mario Wild, một chàng trai người Slovakia. Chúng tôi cặp đôi với nhau và đạt được một số thành tích không tồi lắm trên đấu trường quốc tế. Chúng tôi tham gia hầu hết các cuộc thi và lần đầu tiên tôi gặp Michael.

    (còn tiếp)

    Theo vietnamdancesport.net
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  2. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Chúng tôi biết rất rõ quá trình cặp đôi của chị với Slavik và những thành tích mà chị đã đạt được cùng với anh ấy. Chị đã làm quen với anh ấy và cặp với chàng trai trẻ tuổi này như thế nào ? Vì lúc đó anh ta chưa nổi tiếng bằng chị.

    - Joana : Tôi cảm thấy rất dễ chiu khi chúng tôi tập thử với nhau, tôi hình dung chúng tôi sẽ là một cặp nhảy lý tưởng. Tôi đang lo lắng việc cặp đôi của tôi với Luis không ổn. Tôi đang phân vân và tôi cảm thấy rất rõ, rằng tôi cần phải đưa ra một quyết định. Luis bị cuốn hút bởi công việc ở nhà hát, các chuyến lưu diễn. Tôi không thích những hoạt đông này lắm và chỉ muốn tiếp tục thi đấu.

    Michael : Và huấn luyện viên của em cho rằng, anh mới là người phù hợp hoàn hảo.

    Joana : Ruud rỉ tai tôi rằng ông ấy nhìn thấy một chàng trai người Ba Lan mà tôi cần phải quan sát (cười). Tôi còn nhớ tôi ngồi bên cạnh Ruud ở Blackpool, đối diện với phần sàn, nơi anh ấy thi đấu. Tôi đã thật ấn tượng và nhủ thầm :”Ôi, anh chàng này thật dễ thương !”

    - Dễ thương với tư cách một người đàn ông hay một vũ công ?

    Joana : Cả cái này cả cái kia. Toi nghĩ anh ấy có thể trở thành người bạn nhảy tuyệt vời của tôi. Anh ấy còn đang cặp với Ivona còn tôi thì với Luis, nên điều này là không thể. Tôi chỉ cảm thấy buồn vì sự nghiệp của tôi không được như ý. Một tháng sau, tôi quyết định chia tay với Luis vì tôi thấy không còn phù hợp nữa. Sau đó, Michael viết thư cho huấn luyện viên của tôi qua hộp thư điện tử, hỏi rằng tôi có được tự do không. Chúng tôi đã gặp nhau và thử tập với nhau. Và cảm giác đầu tiên của tôi cũng giống như cảm giác tôi đã từng có với Slavik – tôi hoàn toàn tin tưởng, rằng mọi sự sẽ tốt đẹp

    Michael : Chúng tôi đã biết nhau qua rất nhiều cuộc thi. Tôi là một người hâm mộ cô ấy, khi cô ấy còn cặp đôi với Slavick. Khi họ chia tay, Ruud Vermey gọi điện cho tôi và đề nghị tôi thử với Joana. Tôi cũng chẳng biết sao ông ấy lại thích tôi nói chung và thích cách tôi nhảy. Luc đầu tôi từ chối, vì lúc đó tôi đang dở dang chương trình ở đại học tổng hợp và tôi cũng tự bằng lòng với những gì hiện có. Nhưng rôi tôi đã nghĩ lại lời đề nghị đó và chúng tôi đã gặp nhau ở New York, nơi tôi đến sau khi chia tay với Ivona. Tôi muốn ở lại New York và nghiên cứu thêm các xu hướng khiêu vũ cũng như các vũ điệu hiện đại. Sau đó, tôi được biết Joana đã chia tay với Luis.

    - …Và anh cũng đã có thành tích ở Blackpool cùng với Ivona

    - Michael : Đúng thế, có thể chiến thắng ở Blackpool ở độ tuổi “thanh niên trước 21” là đỉnh cao trong sự nghiệp hợp tác của chúng tôi. Như thế, chúng tôi đã đã có một tuyên ngôn về bản thân mình. Có điều là sự nghiệp không chuyên của tôi khá ngắn ngủi - tất cả chỉ có 2 năm. Tôi thi đấu không chuyên cùng với Ivona. Sau đó, chúng tôi đã mỗi người một đường, cô ấy tìm được bạn nhảy mới, còn tôi thì tìm được Joana. Ivona muốn tiếp tục sự nghiệp không chuyên, còn tôi thì muốn chuyển sang chuyên nghiệp. Joana khi ấy đã từng chiến thắng ở giải vô địch thế giới không chuyên, vì thế tôi quyết định đây là thời cơ để tiếp tục đi lên, chuyển sang chuyên nghiệp. Toi có thể trở thành một cái gì đó trong giới chuyên nghiệp, như tất cả những người không chuyên khi chuyển sang chuyên nghiệp, buộc phải lâm vào cảnh “rượt đuổi”. Và kế hoạch ấy đã hoàn thành.





    - Khi gặp nhau, anh chị cảm thấy 100% phù hợp hay còn phải có một quá trình để thích ứng …vv ?

    Michael : Trước đó, tôi chỉ có một bạn nhảy duy nhất, tôi chưa hề cặp thêm với ai khác.Nhưng ngày đầu tiên thử tập với nhau tôi đã không thể tin được, đơn giản là “Lạy Chúa, đây chính là thứ ta cần !”. Sang ngày hôm sau, chúng tôi hiểu rằng chúng tôi sẽ nhảy cùng nhau. Không có một chút nghi ngờ nào hết. Trước đó, cả tôi , cả Joana đã từng có những cuộc thử khác, nhưng cuộc thử nào được như thế.
    Ngay từ ngày đầu tiên, chúng tôi đã bắt đầu hoà hợp. Tôi cảm thấy, chúng tôi có cùng chung nền học vấn, cả hai đều có trình độ đại học, ngoài ra, toicòn tập thêm các vũ điệu hiện đại như jazz, còn Joana - đã từng tập balet và cả jazz nữa. Chúng tôi nhanh chóng đi tới sự hoà hợp hòan hảo và bắt đầu xây dựng những ý tưởng. Cảm xúc đã đến ngay trong từng vũ điệu, và chúng tôi cùng chia xẻ với nhau về con dường mà chúng tôi đang đi cũng như sự nghiệp mà chúng tôi hướng tới. Chúng tôi có một xuất phát điểm không hề khó khăn, chúng tôi hợp nhau một cách lý tưởng. Qua 3 tuần, chúng tôi đã kịp làm một show diễn, còn sau một tháng chúng tôi trở thành vô địch ở showdance. Đó là điều không thể hình dung được. Chúng tôi cùng nhau vạch ra ý tưởng trước khoảng 2 ngày và sau đó chúng tôi đã sẵn sàng trình diễn.

    - Điều này thật ấn tượng. Michael, giải đấu nào làm anh nhớ hơn cả ? Giải đấu nào là quan trọng nhất đối với anh ?

    - Michael : Có vài giải đấu như thế. Trước tiên phải nói tới chiến thắng ở Blackpool ở độ tuổi trước 21, năm 1999, khi đó tôi còn rất trẻ. Tôi mới 19. Và thật hứng khởi, khi tất cả vỗ tay tán thưởng tôi. Sau đó, mỗi một chiến thắng cùng với Joana đều đem lại cho tôi những cảm xúc đặc biệt. Những danh hiệu tôi đã đạt được : ở Anh quốc, ở Châu Âu, và chiến thắng trong cuộc thi vô địch thế giới, tất cả cũng đều có những ý nghĩa to lớn và sâu sắc. Khi nhìn lên bảng điện tử xem kết quả giải đấu thấy tên mình ở hàng đầu tiên là lúc tôi tràn đầy xúc cảm, nhưng mỗi năm lại cho tôi thêm kinh nghiệm, năm sau khác năm trước ở những khó khăn mới trong luyện tập mà chúng tôi phải vượt qua.

    Vượt qua những ốm đau, những khổ luyện, những khó khăn trong quá trình thi đấu - tất cả đều đem lại một cảm giác đặc biệt ngọt ngào sau mỗi chiến thắng. Giải đấu mà chúng tôi nhớ mãi, đánh dấu một bước nhảy vọt, là khi chúng tôi trở thành nhà vô địch. Đó là năm 2005 ở Royal Albert Hall. Lần đầu tiên, chúng tôi chiến thắng trong một cuộc thi chuyên nghiệp và khi đó tôi đã thầm nghĩ :”Bây giờ, ta có thể trở thành nhà vô địch”. Đó là một thời điểm của sự thật.

    Qua một thời gian ngắn ngủi,. từ một cậu bé - không chuyên, tôi nhanh chóng lọt vào chung kết nhiều cuộc thi, rồi sau đó là chiến thắng ở những giải lớn cho tới cuộc thi ở Royal Albert Hall. Từ đó, thời điểm ấy luôn lưu lại trong ký ức của tôi. Lần đầu tiên chiến thắng ở một giải đấu – có cái gì đó thật khác thường. Tôi còn nhớ khi Bryan Watson và Carmen từ biệt sự nghiệp thi đấu, và chúng tôi chiến thắng trong cuộc thi vô địch Châu Âu diễn ra tại Kiev. Slavik cũng tham dự giải đó và Kiev là quê hương anh ấy. Đây là thời điểm khó có lời nào diễn tả - nhà vua vĩ đại đã rời ngai vàng và ngồi vào đó là một nhà vua mới. Đó là năm 2007.

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  3. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định


    - Joana, giải đấu nào làm chị nhớ hơn cả, kể cả những giải đấu mà chị đã chiến thắng cùng với Slavik trước đây và các giải đấu hiện nay cùng với Michael ?

    - Với Michael, tôi nhớ nhất chiến thắng tại Blackpool. Bên cạnh chúng tôi luôn có những người thân thiết, còn có cả Ruud và Piter nữa. Đây là điều tuyệt vời, và cũng nhờ đó mà chúng tôi đã thi đấu tốt, đó cũng là yếu tố sau hết và hơn hết. Tất nhiên, tôi luôn nhớ tới lần đầu tiên tôi lọt vào chung kết ở Blackpool, khi còn thi đấu ở giải không chuyên. Tôi đã thật sự sốc, vì không thể tin nổi. Một sự kiện khác cũng làm tôi luôn nhớ tới, đó là khi chúng tôi đoạt danh hiệu vô địch thế giới.

    - Tôi đã xem giải vô địch Châu Âu và nhớ khi đó cả hai đều đã không nén được cảm xúc trước kết quả

    - Joana : Đúng thế, đây là một giải đấu rất căng thẳng, cộng với hệ thống giám khảo mở, nên chiến thắng ở giải này vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Giải vô địch ở Blackpool tháng 11 năm ngoái cũng là một giải đấu đặc biệt. Cả gia đình tôi, tất cả những người hâm mộ chúng tôi đều có mặt, tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Đoạt danh hiệu vô địch lần thứ hai - cảm giác của lần này cũng rất đặc biệt.

    - Hiển nhiên rồi, hai lần chiến thắng ở Blackpool - điều này có nghĩa là anh chị đã ở một đẳng cấp khác.

    - Michael : Tiếp tục chiến thắng và bảo vệ được danh nhiệu - đó là cảm giác không thể diễn tả, tràn đầy hạnh phúc. Điều này có nghĩa là chúng tôi đã bảo vệ được chính mình.

    Joana : Tôi đã có kinh nghiệm, là, sau khi chiến thắng một lần, bạn sẽ dừng lại. Tôi luôn cảm thấy, tôi không thu được ích lợi gì từ những kinh nghiệmÝ tôi muốn nói về cái lợi trong việc chứng minh cho bản thân, rằng mình có thể. Chiến thắng một lần phải nói là khá đơn giản, nhưng để lặp lại chiến thắng một lần nữa là vô cùng khó khăn.

    - Khá đơn giản ư ! (cười)

    - Joana : Cũng không hoàn toàn thế, nhưng chiến thắng một lần - đó là một việc, còn lặp lại kết quả đó - là một việc hoàn toàn khác

    - Michael : Điều này không có ý xúc phạm tới những người đã chỉ chiến thắng một lần, vì đây là việc vô cùng phức tạp. Nhưng nếu lặp lại được chiến thắng - cảm xúc thật khác thường. Vì bạn sẽ bị cộng thêm những sức ép từ nhiều phía, ngoài ra còn có nhiều người mong bạn chỉ là người đã chiến thắng trong quá khứ và bạn phải chống lại họ.

    - Không, tôi nghĩ đơn giản là hàng nghìn vũ công chưa bao giờ cho rằng “chiến thắng là điều khá đơn giản”

    - Joana : Tôi chỉ muốn nói chủ yếu về phần mình. Tôi cho là như vậy chỉ để ngụ ý rằng cần có gì đó thật đặc biệt để lặp lại thành tích đã đạt được để chiến thắng một lần nữa, những gì mà trước đó tôi chưa hề đạt tới, nhưng đã làm được khi có Michael. Tôi nghĩ, đây là lợi thế trong cặp nhảy của chúng tôi, và thật ra cũng không dễ dàng gì để chỉ một lần chiến thắng. Chúng tôi đã làm việc và luyện tập cật lực - cả về tâm lý cả về thể chất, và đó chính là sức mạnh của chúng tôi.

    - Nếu nói về những áp lực, anh chị cảm thấy áp lực nào lớn hơn - với tư cách là người có khả năng chiến thắng hay tư cách nhà đương kim vô địch ?

    - Joana : Bây giờ áp lực lớn hơn nhiều. Tôi cũng đã có những kinh nghiệm làm sao để giảm áp lực, nhưng vấn đề này đối với chúng tôi trở nên phức tạp hơn so với trước đây. Khi bạn là người có hy vọng chiến thắng, bạn luôn có cảm giác tự do. Tuy nhiên, càng có nhiều kinh nghiệm bạn càng có khả năng điều chỉnh được áp lực và bạn cảm thấy bạn có thể khống chế được chúng.

    - Michael : Áp lực luôn đè nặng lên nhà vô địch. Không gì có thể so sánh được, và nhiều người không hiểu được vấn đề này. Có rất ít người có thể cảm nhận hết được sự căng thẳng trong những cung bậc cảm xúc của nhà vô địch. Còn đối với người được coi là có khả năng chiến thắng, mọi việc khá đơn giản. Nhưng điều này cũng còn tuỳ thuộc vào sự chuẩn bị của bạn về mặt tâm lý khi tham gia thi đấu. Những giải đấu tốt mà tôi nhớ, là những giải đấu mà tôi tự thoát ra khỏi những suy tư về đối thủ, mà tôi chỉ giữ lại cuộc đấu tranh với chính bản thân. Hiện nay, tôi đã có những cách tiếp cận tốt hơn với những đối thủ, và đáng ngạc nhiên là mọi sự cũng đã có nhiều thay đổi. Ví dụ, trong giải International khi có sự tham gia của Ricardo và Iulia, ở giải vô địch thế giới có Franco – khi có vài vũ điệu tôi tôi cảm thấy chưa yên tâm, - và tôi lập tức thay đổi kịch bản.Với những người được coi là có khả năng chiến thắng, họ cũng vấp phải những vấn đề như chúng tôi. Ví dụ, ở giải UK chẳng hạn, tất cả đều đã thay đổi. Bạn biết rõ luôn có ai đó đang thở sau lưng bạn, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy an toàn. Nếu bạn là số 1 thì mỗi người đều coi bạn là đối thủ

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  4. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Anh chị đã bao giờ nghĩ, hiện anh chị đã là một phần của lịch sử ?

    - Michael : thật ra, điều này càng ngày càng trở nên hiện hữu. Bây giờ, với tôi, đây là một cảm nhận rất lớn. Nói chung, chúng tôi đã có thể là một phần của “bảng vàng danh dự”. Khi bạn chiến thắng một giải đấu lớn và giành danh hiệu cao quý, bạn nghĩ :”OK, điều đó đã đến”, rồi sau đó bạn tiếp tục chiến thắng lần thứ hai, sau đó lại một lần nữa. Bây giờ, khi tôi nhìn lên bảng tổng sắp và thấy tên mình ở hàng đầu, tôi nghĩ :”Khá đấy! Ta đã đứng cùng danh sách với các tên tuổi như Stilianos, Fletcher, Laird, Donnie và Bryan. Một vài danh hiệu, như International, chúng tôi đã đạt được nhiều hơn so với một vài bậc tiến bối nói trên, và đó là điều không tưởng.

    - Có giải đấu nào anh chị thấy thất vọng ? Có giải đấu nào anh chị cảm thấy không hài lòng về kết quả của mình ?

    - Michael : Vâng, những trường hợp như thế nhiều lắm. Như bất kỳ một vũ công nào, tôi đã trải qua tất cả. Tôi chính là một ví dụ điển hình về một vũ công, có được kinh nghiệm ở tất cả các cung bậc của tình cảm, thế nên có thể tôi sẽ là một thày giáo giỏi. Ban đầu tôi chả là ai cả, rồi tôi bắt đầu bay lên từ những giải đấu đầu tiên, rồi lọt vào bán kết rôi trở thành người có cơ hội chiến thắng. Bây giờ tôi đã là nhà vô địch và trở thành đối thủ của nhiều người. Vì thế tôi có nhiều kinh nghiệm qua các giải đấu. Đây là một mặt của vấn đề.

    Nhưng, tôi cũng đã từng nếm trải thất vọng, khi thất bại. Điều này đã xảy ra vài lần, khi tôi không hài lòng với những bài nhảy của mình, và đó là những lần thất vọng lớn mà tôi đã từng gánh chịu. Tôi nhớ một giải đấu ở Blackpool, khi tôi chỉ được xếp thứ 4, và mọi người bắt đầu dậm chân thình thình, bày tỏ sự không hài lòng về kết quả. Cho nên, dù chỉ đứng thứ 4, tôi luôn nhớ đến giải này qua cách phản ứng của khán giả để biết mình đã thi đấu tốt đến mức nào. Cũng có những giải đấu, chúng tôi chiến thắng, nhưng sau đó không một ai đến với chúng tôi, không một ai nói với chúng tôi một lời nào. Đó là nỗi thất vọng, chúng tôi tự coi như đã thua trong giải đấu này, dù không thua trên danh nghĩa.

    - Anh chị có thấy thích thú khi mọi người vây xung quanh chúc mừng sau khi trao giải, hay chỉ cảm thấy mệt mỏi và ý muốn duy nhất là rút lui càng nhanh càng tốt ?

    - Michael : Vâng, giao lưu là một ứng xử cần thiết. Đây là một nhu cầu luôn đi cùng với thành công. Có người thích, có người không. Bản thân tôi cũng thấy mình ngày càng thay đổi. Theo cách mà tôi đã được giáo dục, tôi là một con người rất cởi mở, tôi là một người Ba Lan, tôi lớn lên bên cạnh chị gái cùng các anh chị họ và bạn bè. Tôi vốn là người rất cởi mở, nhưng hoàn cảnh của tôi đã biến tôi trở thành một người giống như Nuriev.

    Ông ta nói “kẻ đến cuối cùng sẽ là kẻ ra đi đầu tiên”. Đơn giản là ông ấy đến, thực hiện một cách hoàn hảo công việc của mình và rứt áo ra đi. Tôi càng ngày càng cảm thấy giống ông ấy. Có lẽ đây chính là cấu trả lời của tôi. Tôi không quá thích thú khi mọi người vây lấy mình, rồi bắt đầu trao đổi chuyện nọ chuyện kia giữa các vòng đấu. Điều này làm mất tập trung, nhưng tôi cũng ứng xử tốt hơn với chuyện này.Tôi là người rất nghiêm túc với công việc tôi đang thực hiện, đối với tôi, đây không còn là khiêu vũ phổ thông nữa. Cần có độ bền về tâm lý và sự tập trung cao độ để trờ thành chuyên nghiệp, và mọi người có thể bỏ qua cho những gì không vừa lòng.





    - Tôi nhớ, có lần tôi đã cố gắng tiếp cận với một cặp nhảy nào đó trong giờ nghỉ giữa hai vòng đấu. Họ đã trả lời thẳng thừng :”Xin đi đi cho, đừng làm phiền chúng tôi !”

    - Michael : Đúng thế đấy. Tôi hết sức tập trung trước khi bước ra sàn thi đấu. Bạn đang chuẩn bị, rất thú vị khi các ý nghĩ chạy vùn vụt qua đầu, và chúng chạy rất nhanh. Đôi khi ngay cả một lời nhắc nhở cũng đủ làm ta giật thót mình. Tất nhiên, chúng tôi cũng đã va chạm với tất cả những cái đó. Đó là cuộc thi, và bạn không chỉ có một mình, xung quanh bạn là đám đông khán giả, và bạn cũng không biểu diễn trên sân khấu nơi bạn có thể một mình tung hoành. Tôi không thích lắm cái không khí hội hè, khi tất cả như chen chúc nhau, rồi cả khán giả cả giám kháo luôn ở trước mặt. Tôi thích các giải đấu quốc tế hơn. Bạn bước ra sàn, thực hiện mọi công việc của mình và không nhìn thấy ai cả.

    Nhiều người có tính cách rất sôi nổi, nhưng vào những thời điểm căng thẳng thì tất cả đều trong trạng thái stress - người lẩm bẩm điều gì đó, người thì hét lên, người thì tỏ ra hoan hỉ, người thì lặp đi lặp lại một động tác nào đó. Tôi thường không để ý đến ai, tôi hiểu ai cũng căng thẳng nhưng mỗi người lại có cách riêng để điều chỉnh stress.

    - Với tư cách nhà vô địch, anh có cảm thấy có trách nhiệm với những gì mình làm không ? Anh cần phải biết, nhiều vũ công khác, đặc biệt là lớp trẻ có thể nghĩ :” Ừ ! mình cũng cần phải nhảy như thế” ?

    - Michael : Vâng, nhiều người đã nói về điều này với tôi, kể cả một số huấn luyện viên. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình là một tấm gương nào đó để mọi người bắt chước. Tôi cảm thấy như thế. Tôi nhớ, khi còn trẻ, tôi cũng đã từng quan sát các vũ công vĩ đại. Nhưng, không, tôi không nghĩ là mình sẽ bắt chước họ.

    - Anh sẽ cảm thấy thế nào, nếu trong một giải đấu nào đó của thanh niên hoặc một giải không chuyên nào đó anh nhìn thấy 3 hoặc 4 bản sao nhỏ của Malitovski ?

    - Michael : Phải nói thật là, phong cách của tôi không có nhiều hậu duệ.

    - Nhưng hình thức của anh và của Joana, cách trang điểm ? Nói đơn giản, họ là bản copy của anh chị

    - Michael : điều này thật không nên, vì mỗi người cần tạo cho mình một phong cách riêng biệt. Với chúng tôi, điều này luôn là mục đích. Và tôi cảm thấy, tôi đã làm được. Với tư cách nhà vô địch, chúng tôi có thể nói rằng sẽ có rất ít cặp nhảy copy lại những gì chúng tôi đã thực hiện, đơn giản vì những gì chúng tôi đã thực hiện là những gì rất khó có thể copy. Có hàng loạt nguyên nhân dẫn tới việc các nhà vô địch trước đó đã bị copy, ví dụ như Bryan Watson. Tôi nhớ những năm trước đây, người ta đã bắt chước Donnie và Bryan. Bản thân tôi cảm thấy rất khó bắt chước người khác, vì tôi luôn cho rằng cần phải tạo ra một phong cách riêng .

    - Điều đáng xấu hổ nhất là ở chỗ, họ không thể nhảy tốt như anh chị (cười).

    Anh nghĩ sao, khi vũ công thể hiện hết mình qua những gì anh ta thực hiện để phản ảnh thực chất anh ta là ai ?

    - Michael : Đúng là có những người đang theo phong cách như vậy, chúng tôi không như vậy, những gì chúng tôi thể hiện trên sàn nhảy chúng tôi không thực hiện trong đời thường. Đó là sự lựa chọn của chúng tôi. Bạn muốn thành thật với chính mình, nhưng tôi lại muốn biến tôi thành một người khác. Tôi đóng một vai khác. Tôi nghĩ rằng, đối với những vũ công kiệt xuất điều này luôn là thế. Bên trong vẫn là con người mình, nhưng bên ngoài anh là một người khác, và, sáng danh Chúa, chúng tôi không đem cái này ra ngoài sàn nhảy !

    - Nhiều vũ công rất cao ngạo, cả trong cuộc cả trên sàn nhảy.

    - Michael : Đây là chuyện khác. Đôi khi cũng gặp những trường hợp tự huyến hoặc về mình, bạn là ai thì bạn sẽ hành xử theo cách đó. Tôi sẽ không đến cửa hàng thực phẩm theo cách tôi đến Blackpool. Tôi sẽ không hỏi mua củ cà rốt với tư cách là nhà vô địch thế giới. Suy cho cùng, đó chẳng qua chỉ là sự ngu ngốc.

    (còn tiêp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  5. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Joana, chị nghĩ thế nào về bản thân trong cuộc đời và “trên sàn nhảy “ ? Có sự khác nhau nào không ?

    - Joana : Trong đời thường, tôi là người kín đáo và là người sống nội tâm

    - Chị là người hướng nội ư ?

    - Joana : Đúng thế. Trên sàn nhảy tôi là một nhân vật và tôi không thể là nhân vật đó trong cuộc đời. Vũ điệu cho tôi khả năng cảm nhận những cảm xúc khác nhau và khả năng thử nghiệm những phương pháp khác nhau để thể hiện cảm xúc.

    - Michael : Tôi chỉ hiểu được điều này sau khi bắt đầu cặp đôi với Joana. Trên sàn nhảy, cô ấy hoá thân thành một người hoàn toàn khác. Cá tính thì vẫn thế, vẫn mạnh mẽ, nhưng biểu hiện của con người đã thay đổi. Khi trên sàn nhảy, cô ấy không còn cô ấy nữa, mà như một người từ hành tinh khác !

    - Joana, khi chúng ta ngồi bên nhau trò chuyện, tôi thấy chị ít nói và chị nói rất nhỏ nhẹ, tôi sợ là những lời chị nói máy thu không bắt được. Chỉ xin nói với chị điều này : vì những gì chị đã thể hiện trên sàn nhảy, người ta cần phải trao giải Oska cho chị (cười phá lên)

    - Michael : Đúng đấy, cô ấy là người có khả năng nhập vai suất sắc !

    - Trong khiêu vũ, điều gì quan trọng nhất đối với chị ?

    - Joana : Đối với tôi, điều quan trong nhất là thể hiện được kỹ năng của mình. Tôi cảm nhận được khả năng của mình và làm tất cả những gì tôi có thể - cả lý trí cả thể chất. Đối với tôi, điều quan trọng trước tiên là phải được tự do hoàn toàn để có thể cống hiến toàn bộ khả năng của mình cho cái mình đã quyết định thực hiện. Đó chính là sự thành công. Tiêu điểm của mỗi giải đấu luôn thay đổi và cần tập trung vào từng giải một. Tôi không thể nói tôi sẽ tập trung trí lực vào cái gì ở giải đấu sau, nhưng khi tôi quyết định tập trung vào một cái gì đó, điều này sẽ trở thành ý tưởng của tôi tại giải đấu này, tôi nhập vai và cảm thấy thoải mái. Và nếu tôi đạt được mục tiêu đã đặt ra, tôi thấy hạnh phúc.

    - Chúng ta đã trò chuyện về những thất vọng. Lời khuyên của anh chị để vượt qua chúng ? Nhiều người đã chọn cách đơn giản - chia tay với khiêu vũ thi đấu…

    - Michael : Đôi khi, phải nhìn nhận một quyết định như thế là đúng đắn. Vấn đề này khá phức tạp, nhưng tôi cho rằng, có thể nhiều vũ công đã không nghĩ được tới cùng những gì đã xảy ra trong cuộc thi đấu. Đó là hàng loạt những sự kiện không được báo trước. Giám khảo cần có nghĩa vụ nhìn được bạn để đánh giá cho điểm, xung quanh là khán giả và khung cảnh này có thể đẩy bạn vào cảm giác như đang bị lạc giữa rừng rậm. Nếu điều này chỉ xảy ra một lần thì bạn chỉ là người không may mắn. Nhưng nếu cảm giác này thường xuyên xảy ra thì rất đáng để bạn nghĩ lại, nhìn nhận lại. Có thể giám khảo đã thật sự không quan sát được bạn. Kinh nghiệm trải qua cho tôi cảm giác là kết quả có thể lặp lại theo cách này hay cách khác, và tôi cũng tự đánh giá tốt hơn về bản thân, rắng tôi đã thi đấu tốt hay không.Nếu muốn trung thực với chính bản thân mình, hãy quan sát lại toàn bộ giải đấu đó, nhưng đừng xem ngay vào hôm sau khi cuộc thi vừa kết thúc, mà nên để sau hẳn 1 tuần, khi xúc cảm đã lắng xuống. Tôi còn nhớ rất nhiều lần tôi đã thất vọng về kết quả cuộc thi và tôi đã thực hiện theo cách tôi vừa nói.Chỉ tới lúc đó, tôi mới hiểu ra, có thể các giám khảo đã đúng.



    - Cần phải biết kìm nén và khiêm tốn ?

    - Michael : Đúng, cần biết kìm nén, cần biết nhìn nhận một cách thực tế và khách quan hơn về mọi việc, và cần ngay cả việc tự hỏi mình rằng bài nhảy của mình đã thật sự tốt hay chưa. Tôi nghĩ, nhiều người đã tự đánh giá một cách lệch lạc về bản thân. Tôi nói như vậy không phải vì tôi là nhà vô địch. Tôi còn nhớ có lần tôi dự định sẽ tham gia giải đấu tiếp theo, nhưng rồi tôi không tham gia giải đấu đó nữa. Rồi tôi nghĩ :”sao lại thế nhỉ ?”. Còn tại một giải International khác, tôi đã bị loại khỏi vòng 1/48 mà thực chất tôi đã dự tính mình phải vào được bán kết. Tôi nhớ rất tốt những thời điểm như thế, và, tôi ngoái lại phía sau, tự nhủ mình :”đáng tiếc, có nghĩa là, tôi đã nhảy không tốt lắm”. Có lần tôi nhẩm tính về các vị giám khảo Latin, những người đã biết tôi, và rồi tôi nhận ra một vài vị vốn là giám khảo Standard, đối với họ, đơn giản là tôi nhảy tồi. Tất cả đều rất đơn giản. Nên tôi có lời khuyên : hãy thực tế hơn, quan trọng là làm việc cật lực, hãy đặt ra yêu cầu nhiều hơn từ chính bản thân mình, chứ đừng từ những người khác. Vì tất cả chỉ là những giả định. Nhiều khi người ta tưởng đã tìm ra được nguyên nhân sai sót, nhưng rồi trong tổng thể, công việc vẫn không được hoàn thành như ý. Điều này chúng tôi gọi là sự huyễn hoặc và lầm lẫn. Chúng hiện hữu trong mỗi con người chúng ta.

    - Anh chị từng đến Blackpool với biên đạo mới. Có gì đặc biệt trong quá trình chuẩn bị cho giải đấu này ?

    - Michael : Chúng tôi có sự chuẩn bị khác nhau cho mỗi giải đấu, ngay cả khi kết quả của chúng như nhau. Ví dụ, chúng tôi có 3 tuần ở Áo - để thụ huấn với Ruud Vermey. Đó là vào dịp Lễ Phục Sinh, và chúng tôi không được nghỉ ngơi. Chúng tôi thay đổi biên đạo tại UK. Với chúng tôi, mỗi giải đấu là một thử thách mới.Chúng tôi chuẩn bị, đánh giá các khả năng, quan sát, biết ai sẽ tham gia, biết những việc phải làm và những việc gì không, chúng tôi thường có một kế hoạch rất mềm. Chúng tôi luôn lên kế hoạch, kiểm tra việc thực hiện, rằng đã sẵn sàng hay chưa, hình thức như thế này đã thích hợp chưa, có thể thay đổi biên đạo được không, nhằm làm tốt hơn bài nhảy của mình tại giải đấu trước mắt. Chắc chắn là những cuộc thi tại Blackpool luôn đòi hỏi khối lượng luyện tập nhiều hơn, đòi hỏi nhiều những ý tưởng mới mẻ. Tại đây không đơn giản chỉ là một giải thi đấu thông thường. Chúng tôi đã làm việc như thế đấy.

    (còpn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  6. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Cũng có những phàn nàn về Blackpool. Chúng tôi nghe nhiều người nói rằng họ không hài lòng về âm nhạc Latin ở Blackpool. Còn đối với anh chị ?

    Michael : Tôi thích âm nhạc ở đó

    Joana : Vâng, tôi cũng thích

    Michael : Tôi thích âm nhạc ở đó, thích dàn nhạc mới chơi những giai điệu xưa cũ. Dàn nhạc rất mới, nhưng những bài hát mới chơi chưa hay lắm.

    - Cho dù anh đã là nhà vô địch, nhưng anh vẫn còn là học trò. Theo quan điểm của anh, chiến lược đào tạo như thế nào là tốt hơn - chỉ có một, hai hoặc ba huấn luyện viên bất biến hay luyện tập với thật nhiều huấn luyện viên để có được thêm nhiều thông tin và kiến thức ? Cách nào là tốt hơn cả ?

    - Michael : đây là câu hỏi chỉ có tính chất riêng tư. Tất cả đều làm việc vì bạn. Tôi cho rằng, trong bất cứ trường hợp nào thì huấn luyện viên tốt nhất - chính là bản thân bạn. Hãy tự đào tạo một huấn luyện viên ở ngay trong con người mình, bởi vì khi một mình trên sàn bạn sẽ không thể nhìn được chính mình, còn những gì bạn cần phải thể hiện, bạn phải biết cách tự làm cho mình tốt hơn. Nếu bạn không hiểu một cách tường tận, bạn là ai và không tự cảm nhận được cảm xúc từ sâu thẳm trong tâm hồn bạn, nếu bạn không tiếp nhận được thông tin và kiến thức và không biết phải xoay sở thế nào với chúng, bạn không tự dạy mình trong quá trình luyện tập, khi đó bạn sẽ chẳng nhận được gì hết.

    Thế nên tôi có lời khuyên số 1 - Hãy trở thành huấn luyện viên của chính mình. Ở vị trí số 2 mới là những người khác, những người có thể giúp bạn về phong cách. Và ở đây, sự trung thành sẽ đem lại cho bạn những phần thưởng xứng đáng. Đến hôm nay, dù đã là nhà vô địch, tôi vẫn hiểu một cách sâu sắc rằng, những người luôn trung thành với huấn luyện viên của mình sẽ đạt được nhiều thành tích hơn là những người chạy hết từ huấn luyện viên này tới huấn luyện viên khác. Đã có những người như thế, thử tập với huấn luyện viên này huấn luyện viên kia một thời gian, sau đó lại chạy tới một huấn luyện viên khác nữa, năm tháng cứ trôi đi và họ chẳng đi tới đâu cả. Cần có những phân tích, những cân nhắc rất cơ bản và cụ thể khi quyết định thay huấn luyện viên, nhưng cá nhân tôi cảm thấy, những người đạt được thành tích tốt chính là những người trung thành với huấn luyện viên của mình. Có rất nhiều giáo viên đã giúp đỡ chúng tôi trong nhiều mặt thuộc về khiêu vũ, chúng tôi luôn biết ơn họ, nhưng cuối cùng quyết định của tôi và Joana đã lựa chọn huấn luyện viên của chúng tôi là Ruud Vermey. Và mọi việc thông đồng bén giọt. Ngoài ra, sự lựa chọn của bạn theo cách đó cũng được sự ủng hộ và kính trọng từ phía những huấn luyện viên khác. Nếu bạn là người trung thực, thì tâm hồn bạn không có chỗ chứa cho sự đố kỵ và ghen ghét.

    - Anh đánh giá như thế nào về các huấn luyện viên-giám khảo ? Đối với họ, có đáng làm công việc giám khảo hay không hay tốt hơn là chỉ nên làm công việc huấn luyện ?

    - Michael : Đây là một vấn đề rất phức tạp. Hiện chúng tôi cũng đang cố gắng để có được sự đánh giá đúng đắn hơn. Thực ra chúng tôi cũng mới chỉ có những ý kiến, nhưng dù thế này hay thế khác, tựu trung, có thể nói là chúng tôi đồng ý 100% với các kết quả. Chúng tôi có thể thích hoặc không thích, nhưng tôi luôn cảm thấy, về nguyên tắc kết quả thường là đúng đắn. Không phụ thuộc vào việc tôi có chiến thắng hay không, tôi luôn cho rằng kết quả các cuộc thi, về cơ bản là đúng. Ở chúng tôi hoặc ở những người khác có thể có ý kiến khác nhau, nhưng nhìn chung hệ thống giám khảo không quá tồi, dù cũng có cái cần phải bàn thêm.

    Hiện cũng đang tồn tại vấn đề. Có những giám khảo người Anh nổi tiếng, họ vừa làm giám khảo vừa huấn luyện viên. Họ làm tất cả. Cũng có những người hầu như chỉ làm giám khảo. Đó là các nhà vô địch Anh quốc mà hiện chỉ huấn luyện không nhiều lắm, nhưng họ làm giám khảo. Như thế đã xuất hiện những người chỉ làm giám khảo mà không huấn luyện, đồng thời cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn những người là những huấn luyện viên tuyệt vời, nhưng không làm giám khảo. Huấn luyện viên của chúng tôi không bao giờ làm giám khảo. Đó là cách lựa chọn của ông ấy, ông ấy có những kế hoạch riêng, là đó là quyết định của ông ấy. Tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, thậm chí thấy thích nữa, bởi vì đó là ý muốn của ông ấy. Đó chính là vấn đề mà bạn vừa đề cập tới.

    Cá nhân tôi chưa có quan điểm xác định về vấn đề này. Nhưng thực tế lại đưa tới một tình huống khác. Bạn muốn sao cho giám khảo chỉ làm giám khảo, nhưng thù lao cho công việc của họ không cao. Và bạn nghĩ thế nào, họ sẽ sống bằng gì ? Nhưng nhìn từ góc cạnh khác, nếu công việc giám khảo – là một phần của công việc huấn luyện, điều này thực sự cũng không được tốt. Hiện nay chúng tôi cũng có vài phương án, hoặc làm thế này hoặc làm thế kia. Tôi biết, có rất nhiều phê phán về những người Anh nhằm áp đặt sự kiểm soát về quá trình này, nhưng kết quả các cuộc thi đấu phải nói là vẫn đúng đắn. Sự nghiệp của các cặp nhảy Anh quốc không được tốt lắm. Ở Anh, hầu hết các huấn luyện viên đều làm công việc giám khảo, nhưng kết quả cũng tương đối tốt...

    - Có nhiều người không đồng tình với ý kiến này..

    - Michel : Ví dụ ?

    - Về cơ bản là những người không nhận được kết quả như mong muốn. Họ nói rằng, họ sẽ không tới Anh quốc nữa. Có thể, đây là vấn đề liên quan tới chính trị khiêu vũ. Nhưng đây cũng là một vấn đề thú vị, chả nhẽ chính trị theo cung cách như thế sẽ ảnh hưởng tới tình cảm ?

    i- Michael : Tôi nghĩ rằng, nếu nói về thanh niên, những người đã bỏ ra qúa nhiều thời gian cho các buổi học và họ cũng đã kể cho tôi nghe về khía cạnh chính trị này. Tôi ngạc nhiên, sao họ lại biết nhiều về chính trị (tiêu cực) đến thế. Điều này làm tôi hoảng sợ. Tôi không nghĩ về vấn đề này khi tôi thi đấu. Các bạn trẻ, những người đang cần phải luyện tập vì chất lượng của khiêu vũ, đã kể cho tôi nhiều chuyện xung quanh vấn đề này. Tôi thực sự ngỡ ngàng, không lẽ họ vẫn có thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Khi bạn 17-18 tuổi, không lẽ bạn không cần khổ luyện với những bước Dạo Rumba (Rumba Walks) ? Tôi thấy sợ, khi họ chỉ quan tâm tới những tiêu cực và có những những suy luận sâu sắc về vấn đề này. Tôi không biết lỗi tại ai - huấn luyện viên của họ hay chính bản thân họ ? Đơn giản, tôi cho rằng đây là một sai lầm rất lớn, khi họ chỉ chăm chú vào những chuyên tương tự, trong khi chất lượng khiêu vũ của họ chưa tốt, chưa đủ để họ có thể vượt từ vòng đấu này qua vòng đấu khác.

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  7. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Có thể đây là sự bao biện tốt nhất đối với các huấn luyện viên ? Rằng đó là lý do tại sao học trò của họ chưa đạt được thành tích tốt…

    - Michael : Có thể là như thế. Nguyên nhân có thể xuất phát từ đây.Tôi biết, chuyện này chẳng có gì mới, nhưng với tôi tốt hơn cả là chỉ biết thi đấu, đó chính là chiến thắng. Và chấm hết. Nếu khán giả vỗ tay tán thưởng bạn tới mức rớt nước mắt – đó là chiến thắng, đó là thành công, và cần hướng tới những điều như thế. Còn khi bạn không thành đạt lắm, rất dễ để nói về những tiêu cực - chỗ này một ít chỗ kia một ít. Nếu bạn thực sự nhảy tốt, bạn sẽ ngạc nhiên về những người đã đánh giá bạn. Tôi nhớ tới những người, có thể nói từng căm thù tôi và đã xếp tôi đứng thứ 6 ở vòng chung kết, nhưng sau đó có lần tôi thi đấu cực kỳ tốt và tôi phát hiện ra họ đã đánh giá tôi tốt hơn nhiều. Tại sao lại có thể như thế ? Tôi không theo họ một bài học riêng nào. Bằng cách thực hiện thật tốt quá trình thi đấu, bạn có thể thay đổi được quá khứ. Và không nhất thiết phải lấy bài học từ những ông thầy làm giám khảo, mặc dù rất nhiều người không hiểu được điều này. Giám khảo cũng là những con người, họ cũng có những cảm nhận, họ cũng nghe nhạc, họ cảm nhận vũ công và không khí tại khán phòng. Họ cảm nhận tất cả những gì diễn ra trước mắt họ. Nhiều người không đánh giá hết vấn đề này.

    - Luôn tồn tại những tranh luận về việc, khiêu vũ là thể thao hay nghệ thuật. Anh chị nghĩ gì gì về vấn đề này ?

    - Michael :Như chúng ta đã biết, sau năm vòng đấu ngày hôm qua, cho đến khi kết thúc giải tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Sự chuẩn bị về thể lực là điều cần thiết và chẳng có thể thao nào ở đây cả. Thân thể và cơ bắp hoạt động, cần có cả độ bền về thể lực nữa, và đây không hề là chuyện đùa. Quá trình chuẩn bị mang nhiều tính chất thể thao, nhưng nó chẳng có quan hệ gì đến thể thao cả. Tôi cảm thấy cần phải nhìn nhận khiêu vũ là một bộ môn nghệ thuật, để hướng tới sự toàn mỹ. Tôi nghĩ, có nhiều người không hiểu điều này. Và tôi không cho rằng, hai khía cạnh vốn mâu thuẫn với nhau và rồi sẽ bổ sung cho nhau. Những gì, chúng tôi đã tiếp nhận vào bản thân bao gồm cả cái này cả cái kia. Nhưng trên sàn thi đấu, tôi cảm thấy mình vừa là vận động viên vừa là nghệ sĩ. Tôi không phân chia chúng thành hai khái niệm biệt lập. Tôi cần phải chuẩn bị thể lực cho tốt, để có thể vượt qua được 5 vòng đấu, nhưng nếu tôi chỉ thể hiện sức bền về thể lực của tôi qua 5 vòng đấu đó thì trông tôi sẽ rất tồi tệ. Tư tưởng chỉ đạo – đó là cái đẹp, đó là vấn đề thẩm mỹ. Và đó cũng chính là mục đích của khiêu vũ. Nhưng nếu bạn chỉ có yếu tố thể lực thuần tuý thì làm sao bạn có thể đạt tới cái đích đó - bản chất vấn đề là ở đây.

    Joana : Vũ điệu - cái này vừa là thể thao vừa đồng thời là nghệ thuật. Bạn cần chuẩn bị cho mình một nền tảng thể lức tốt, nhưng khi thi đấu bạn lại cần là một diễn viên, bạn sẽ vận dụng nhiều phong cách trong chuyển động. Chúng tôi đã học nhiều về các vũ điệu hiện đại. Khía cạnh nghệ thuật là rất quan trọng. Michael thường đọc sách và xem tranh. Đó là những ảnh hưởng rất tốt từ khía cạnh nghệ thuật

    - Chúng ta chuyển đề tài nhé. Trong cuộc sống anh chị cũng là một cặp chứ ?

    - Michael : Vâng

    - Anh nhìn Joanna khi trả lời như thế ! (cùng cười)

    - Joana : (khẽ mỉm cười). Anh ấy rất kín đáo về vấn đề này. Thế nên tôi cũng chẳng biết, có đáng để tôi nói về chuyện này hay không.

    - Còn đối với khiêu vũ, điều này là thuận tiện hay chỉ gây rắc rối ?

    - Michael : cả cái này cả cái kia. Không biết cái nào hơn. Đôi khi thuận lợi, đôi khi cản trở.

    - Anh chị có thời gian dành cho cuộc sống riêng tư ?

    Michael : Có, cuộc sống riêng của chúng tôi tất cả đều tốt. Thời gian trôi đi, nói thật, đôi khi cũng cảm thấy mệt mỏi.

    - Hiện ở đó (ở Áo) là tháng Giêng và nhiệt độ là 28 độ C

    - Michael : Không có vấn đề gì. Tôi thấy có đủ ánh mặt trời ở Áo. Tôi rất gần gũi với bố mẹ tôi, cô em gái và cô gì chú bác. Tôi rất yêu họ và họ vẫn coi tôi như chú bé con. Tôi rất vui vì tôi có một gia đình với các mối quan hệ ruột thịt. Mỗi khi có thể, tôi luôn cố gắng mời họ tới các giải mà tôi thi đấu. Ngày hôm qua họ không có mặt ở đây, nhưng họ sẽ có mặt ở Blackpool. Tôi thật sự vui sướng vì họ sẽ tới đó và tôi coi đó là một vinh hạnh. Cũng lạ, nhưng sau 5 phút nói chuyện với mẹ tôi luôn luôn nhảy tốt hơn. Tôi hay liên tưởng và cho rằng tất cả những gì đang diễn ra như trong một trò chơi nào đó và điều này giúp tôi hiểu thực chất mình là ai và mọi người cảm nhận về mình như thế nào, cho nên tôi không nhìn tôi theo cách của những người khác.

    Khi bước ra sàn thi đấu, tôi đơn giản là một người bình thường, nhưng mọi người đã nhìn tôi trong tư cách nhà vô địch. Những cuộc trò chuyện thân mật trong gia đình luôn có khác biệt với những cuộc trò chuyện khác, và chính điều này đã đem lại cho tôi cảm giác cân bằng cần thiết. Điều tôi đang làm – đây đơn giản chỉ là Cha Cha Cha. Vâng, tôi nghiêm túc với những gì tôi đang làm và điều này rất quan trọng đối với tôi. Trong thế giới khiêu vũ tôi có rất nhiều bạn, nhưng cũng có rất nhiều bè. Ở Ba Lan tôi đã tốt nghiệp đại học tổng hợp và đã nhận bằng Dance Cerification M.A. Tôi có nhiều bạn ở đó và ở nhiều nơi trên thế giới.

    - Anh là một trong số không nhiều vũ công có bằng tốt nghiệp đại học.

    - Michael : đúng, điều này cũng không đơn giản. Tôi rất may mắn, vì tôi thường xuyên nhận được sự động viên và giúp đỡ từ bố tôi, và giờ đây tôi muốn nói lời cảm ơn ông. Ông đã làm rất nhiều việc cho tôi, khi tôi còn mải rong ruổi đây đó - ông thu thập giáo trình các môn học cần phải đọc, ông đến trường tổng hợp giải thích với nhà trường, ví dụ như con tôi đang ở Nhật bản, nhưng nó đã đọc hết những giáo trình cần thiết (cười). Ông tự bắt mình nghe và khẳng định với giáo sư rằng tôi đã thực hiện các bài tập môn học, vì tôi cần có chứng chỉ về môn đó. Đó là những công việc khó khăn, và đó cũng là những gì cần thiết, và bây giờ nhờ cha mẹ mà tôi có được bằng cấp về học vấn. Điều này đem lại cho tôi sự quý giá trong tư cách một con người.

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  8. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Anh có nghĩ về những gì bên ngoài sàn nhảy ?

    - Mịhael : Tất nhiên. Những giai đoạn phải tham gia thi đấu thường rất ngắn so với cả cuộc đời. Tôi tiếc là trong cơ cấu của khiêu vũ không có những hệ thống giáo dục từ bên trong. Tôi thường nói chuyện với Joana, rằng thật tốt, nếu mọi người có thể vừa tập khiêu vũ vừa được học văn hoá. Tôi rất may mắn, nhưng đến 22 tuổi tôi vẫn thực sự là một người không chuyên (khiêu vũ hầu như chỉ là sở thích). Về bản chất, tôi không phải là vũ công chuyên nghiệp vì tôi vẫn đi học ở trường phổ thông và sau đó là đại học tổng hợp. Nhưng bây giờ tất cả đã khác, tôi đã thực sự là chuyên nghiệp, và tôi thấy nhiều người không được như vậy. Không phải vì họ ngớ ngẩn hay kém thông minh, đơn giản là họ không đạt được. Nên tôi mới nói rằng tôi thực sự là người gặp may. Bạn biết qúa rõ rằng, nếu bạn muốn đạt được điều gì đó trong khiêu vũ, bạn phải bỏ học.

    - Anh chị có duy trì một chế độ luyện tập thể thao nào đó hoặc chế độ ăn uống kiêng khem ?

    - Michael : Nói chung là có. Tất cả những gì có trên thị trường dành cho việc chống béo, chung tôi đều có. Chúng tôi cũng coi trọng khi theo đuổi bất kỳ những ý tưởng về tăng cường thể lực và tích luỹ nhiều hơn năng lượng cho cơ thể. Chúng tôi luôn thep dõi những công trình nghiên cứu mới nhất về vấn đề này. Chúng tôi duy trì quan hệ với các vận động viên, huấn luyện viên, cầu thủ bóng đá và các nghệ sĩ. Chúng tôi muốn hiểu biết tất cả. Chúng tôi có chế độ ăn uống riêng và cách chuẩn bị những đồ ăn đó. Thường chúng tôi lựa chọn chế độ ăn uống dựa trên kinh nghiệm bản thân. Trước đây chúng tôi thường suy nghĩ về kết quả, giờ chúng tôi đã đạt được. Đó là kinh nghiệm của chúng tôi - chúng tôi biết những gì là tốt cho mình, những gì cần phải làm cho mỗi giải đấu cụ thể.

    Chúng tôi tự đặt câu hỏi cho bản thân : chế độ luyện tập có quá tải không ? Hay vẫn còn chưa tới nơi tới chốn ? Sau đó quyết định sẽ ăn những món mà chúng tôi cảm thấy dễ chịu và ngon miệng. Hoặc vấn đề liên quan đến sự thay đổi múi giờ sau những chuyến bay – chúng tôi quyết định sẽ đi sớm hơn một tuần – vì nếu chỉ có 5 ngày là quá ít. Cuối cùng, bạn cần phải theo một nguyên tắc là làm sao tạo ra cho mình một chế độ làm việc tối ưu. Bạn muốn sẽ tốt hơn khi bước ra sàn nhảy và đồng thời bạn cũng biết cách để làm cho mọi việc trở nên tốt hơn, và nếu bạn cảm thấy thoải mái thì điều này sẽ giúp bạn rất nhiều. Như thế có nghĩa là nếu bạn cần làm việc 6 tiếng một ngày, bạn sẽ làm việc 6 tiếng một ngày. Còn nếu bạn thấy cần phải nghỉ 5 ngày trước giải đấu, bạn sẽ nghỉ 5 ngày.

    - Ngày hôm qua, chúng tôi có trao đổi với một cặp nhảy, và họ nói rằng anh chị đã trang bị cho mình một khả năng chói sáng khác thường, thậm chí đã thể hiện tốt hơn ở vòng chung kết. Tôi muốn nói rằng anh chị không chỉ đã thi đấu rất tốt ở các vòng đấu loại mà vào thời điểm cần thiết còn thi đấu tốt hơn. Anh chi có lường trước việc này không, có thể, biết cách dự trữ năng lượng hay anh chị có phương pháp nào đó ?

    - Michael : Tất cả đều phụ thuộc vào giải đấu. Đôi khi cảm nhận bên trong hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài. Có thể, như mọi người vẫn nói, rằng tôi đã suất sắc ở vòng chung kết, còn chính tôi lại cảm thấy đây là một giải đấu tồi tệ. Có thể là khi vào chung kết, xúc cảm mãnh liệt hơn, trang phục cũng tốt hơn. Có thể có những cái khác nữa, những gì chưa thấy ở các vòng đấu trước. Sự cố gắng của chúng tôi cho mỗi vòng đấu và cho cả giải đấu là như nhau, và chính sự cố gằng đều đặn đó rất quan trọng.

    Chúng tôi không bao giờ toan tính dự trữ sức lực ở những vòng đấu loại và dành để bung ra toàn bộ năng lượng cho vòng chung kết. Đó là phong cách của chúng tôi. Chúng tôi luôn cố gắng ngay từ những vòng đầu, bằng tất cả những gì chúng tôi có thể, để sau đó đánh giá khả năng giành danh hiệu. Chúng tôi luôn có ý tưởng như thế. Và nếu ý tưởng đó chưa rõ ràng, chúng tôi cần phải tự chứng minh điều này qua mỗi vòng đấu. Nhưng không dự tính làm sao để mọi người nhận ra cách mà chúng tôi thực hiện. Có thể mọi việc nằm ở cách thể hiện những xúc cảm. Và kết quả lại như ai đó đã nhận định. Đó là trường hợp họ so sánh trên thực tế mà họ cảm nhận từ các vòng đấu của chúng tôi rồi đưa ra nhận định như vậy. Vâng, có thể, xúc cảm có khác đi, vì thời điểm đã thay đổi. Ngay cả khi giám khảo nhớ rằng bạn là người tốt nhất ở vòng đấu đầu tiên, và đây là lúc bạn cần thể hiện điều đó một lần nữa.

    - Nếu anh chị có quyền lực trong tay và anh chị có khả năng làm thay đổi điều gì đó trong thế giới khiêu vũ, anh chị sẽ làm gì để thay đổi nó ? Luật thi đấu, hệ thống giám khảo, phong cách khiêu vũ…

    Michael : Cần có những thay đổi, tuy không lớn lắm, trong mọi mặt của đời sống khiêu vũ, thế nên kể hết ra thì sẽ rất dài. Ví dụ, buộc phải thi cả 5 vòng đấu như ngày hôm qua, tôi nghĩ, tại sao tôi lại buộc phải thi cả 5 vòng đấu. Tại sao, đối với chúng tôi, với tư cách đương kim vô địch, lại cần phải được đánh giá cùng với các cặp ở vòng 1/96, ví dụ như thế ? Rồi khi tính đến khối lượng các cuộc thi đấu, bạn chẳng còn thời gian nào nữa vì lúc nào cũng bận bịu hết giải đấu này tới giải đấu khác.Và nếu bạn muốn tồn tại trên đỉnh cao, bạn sẽ phải luôn trên đường đi từ giải này tới giải khác, và không chỉ có 3 giải đấu ở Anh quốc. Nếu còn tham gia các giải International, vô địch thế giới, vô địch Châu Âu và một số cuộc thi khác nữa, thì chúng sẽ quá sát nhau và bạn sẽ rơi vào tình trạng quá tải. Cần có mùa thi đấu khiêu vũ. Và quỹ cho giải thưởng cũng cần cao hơn hẳn, để chúng tôi không bị buộc phải huỷ hoại sức khoẻ, sau những lần thi đấu và trình diễn.

    Joana : Nếu các giải đấu không quá nhiều như hiện nay, tôi tin là chất lượng sẽ được nâng cao đáng kể. Chúng tôi chỉ có thể tham gia ít nhất các giải đấu.

    Michael : Chúng tôi tham gia một số giải đấu và luôn cảm thấy mình có tiến bộ và phát triển. Chúng tôi quan sát, nhiều cặp nhảy tham gia rất nhiều các giải đấu, nhưng không thấy họ tiến bộ. Cho nên, chúng tôi thường tiết kiệm được khá nhiều tiền phải đóng góp cho các giả đấu và cũng thỉnh thoảng mới tham gia vào những lúc giao thời giữa mùa đấu.

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  9. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    (tiếp theo và hết)




    - Còn về hệ thống giám khảo ?

    - Michael : Hệ thống giám khảo tôi cho là tốt.

    Joana : Tôi thích hệ thống giám khảo ở Anh. Tôi còn thích hệ thống giám khảo, ví dụ, ở các giải International, nơi có rất nhiều giám khảo. Có thể, trong các vị giám khảo có người có học trò của mình tham gia thi đấu, nhưng điều này cũng không có nhiều ý nghĩa lắm vì số lượng giám khảo rất đông. Khi bạn tham gia vào, ví dụ, cuộc thi vô địch thế giới hoặc vô địch Châu Âu, và giám khảo chỉ có 9 người, thì khả năng mạo hiểm là rất lớn và có thể quan sát thấy những sự đánh giá xuất phát từ “lòng yêu nước” - giám khảo thiên vị các cặp cùng quốc gia với mình…

    - Michael : Nhưng như tôi đã nói, chiến thắng, dù thế nào chăng nữa, vẫn là điều tốt nhất, và ở đây còn tồn tại những điều không thể chấp nhận. Có thể, cần phải xây dựng một hệ thống “cảnh sát của cảnh sát” dưới dạng diễn đàn hoặc một nhóm người, mà hệ thống này có quyền phán xét và kiểm soát các giám khảo. Mỗi giám khảo đều có quyền có ý kiến riêng, nhưng nếu anh ta cho điểm 6 trong khi các giám khảo khác cho điểm 1, anh ta cần phải có một trách nhiệm nào đó chứ. Ý tôi không muốn nói về việc phải trừng phạt, mà đơn giản là anh ta phải đưa ra những luận cứ là tại sao anh ta lại đánh giá như thế. Những bình luận được đưa ra sẽ không chỉ là những lời nói gió bay mà cần được đưa ra một cách chính thức. Và khi những phê phán được đưa ra, họ cần phải lý giải về việc đó. Ví dụ, anh cần phải lý giải khi anh bị đánh giá là đã thiên vị cho học trò của mình. Tôi cảm thấy, những người tham gia thi đấu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nếu họ biết rằng giám khảo cũng là đối tượng bị phê phán một cách chính thức.

    Joana : Tôi cũng thấy như thế, khi một giám khảo cho điểm 6 còn lại các giám khảo khác đều cho điểm 1, thì vị giám khảo đó cần có một biện giải chính thức rằng dựa trên những lý do gì mà ông ta lại đánh giá theo cách như thế. Và như vậy, sẽ là bài học cho những người khác.

    - Anh nghĩ gì về hệ thống giám khảo mới của IDSF ?

    Michael : Tôi không biết nhiều về hệ thống này.

    - Nếu nói một cách ngăn gọn, mỗi cặp nhảy sẽ thi đấu riêng biệt và nhận được số điểm của mình, chứ không phải cách đánh gía theo vị trí trong sự so sánh với các cặp nhảy khác

    - Michael : Cũng phải quan sát đã . Tôi sẽ tiếp cận với các cặp nhảy và tham khảo ý kiến của họ về vấn đề này.

    - Tất nhiên, việc này chỉ được thực hiện ở vòng chung kết. Chứ nếu thực hiện từng vòng một ở Blackpool thì cuộc thi chắc phải kéo dài tới một năm rưỡi.

    - Joana : Đúng thế

    - Michael : Tôi đã nhìn thấy ở đây có quá nhiều trở ngại, liên quan tới cùng một kết quả. Và tôi cảm thấy sẽ cần rất nhiều giấy mực và bàn cãi cho một vấn đề nhỏ.

    - Ý kiến riêng của anh chị về vấn đề này như thế nào, rằng sẽ tốt hơn cho các cặp nhảy : hoặc hệ thống cho điểm giống như đối với trượt băng nghệ thuật khi mỗi cặp thi đấu riêng rẽ, hay theo Skating, thi đấu cùng lúc trên sàn và đánh giá từ 1 đến 6 ?

    - Michael : Trong khiêu vũ, thật tuyệt vời khi các cặp thi đấu cùng ra sàn một lúc và cùng nhảy với nhau. Cá nhân tôi cũng thích được khiêu vũ riêng biệt như một bài diễn, nhưng khi 6 cặp cùng ra sàn một lúc, nó có cái gì đó rất đặc biệt, rất hấp dẫn. Tôi chỉ nghĩ rằng, cần phải thận trọng, trước khi đưa ra một thay đổi nào đó. Chúng tôi đã từng tham gia một “show”, và sau đó là một cặp mà trình độ không thể so sánh với chúng tôi cũng nhận được một số điểm như thế. Những chỉ tiêu nào đã được căn cứ trong trường hợp này ?

    Joana : Điều này nên như ở IDSF – xác định những chỉ tiêu rõ ràng cho hệ thống giám khảo.

    - Nhưng anh chị có thể cho biết, những chỉ tiêu nào là quan trọng hơn cả ?

    - Michael : Điều này có thể có một ý nghĩa nào đó, nhưng chỉ có giá trị khi đưa vào bài nhảy bắt buộc mà mỗi cặp cần phải thực hiện. Và nó chỉ có giá trị thực tế khi bạn thay đổi tất cả, toàn bộ chương trình thi đấu, từ nhóm vũ hình, sau đó là âm nhạc, rồi trang phục, tất cả chỉ là một, lúc đó hệ thống này mới có nghĩa, còn không thì chẳng có nghĩa gì hết.

    - Trong khiêu vũ,, anh chị đã đạt được tất cả những gì có thể. Mỗi danh hiệu đều quan trọng, mà anh chị đã hai lần đoạt danh hiệu. Hiện mục tiêu sắp tới là gì, anh chị có còn mơ ước gì nữa không ?

    Michael : Cá nhân tôi trong thời gian vài tháng tới muốn được rời khỏi môi trường thi đấu. Chúng tôi muốn dành thời gian cho người hâm mộ, cho các vũ công, và mọi người. Chúng tôi đã cho ra mắt trang web mới www.malitowskileunis.com, và qua trang web này chúng tôi muốn được tiếp xúc với mọi người, trong đó có những người hâm mộ chúng tôi. Chúng tôi muốn đưa vào đây những video khác nhau, chia xẻ kinh nghiệm, về những điều thú vị và trao đổi về những phong cách khác nhau. Chúng tôi muốn làm nó thành một trang có tính quốc tế sôi động, để giao tiếp với tất cả những người có cùng niềm đam mê khiêu vũ. Chúng tôi đang tham gia làm một bộ phim, có thể, vâng chỉ là có thể thôi, bộ phim này sẽ ra mắt trong năm nay. Phim do một công ty điện ảnh Đan Mạch thực hiện, họ đã đến quay tại đây – Bornmute. Họ làm một bộ phim về các cuộc thi đấu của các vũ công và trong đó cũng không có nhiều nhân vật. Đó là tôi, Stefano, Slavik và các bạn nhảy của chúng tôi. Dự án này đang tiến triển và chúng tôi hy vọng từ nó có thể có những kết quả nhất định.

    Chúng tôi muốn tiếp tục tham gia các show diễn. Chúng tôi đã lên kế hoạch trong tương lai sẽ dàn dựng các bài biên đạo cho khiêu vũ, chúng tôi còn muốn xuất hiện thường xuyên hơn trên truyền hình. Cho nên, đối với chúng tôi không chỉ có việc tham gia thi đấu.

    - Joana : Nhưng đồng thời chúng tôi vẫn cảm thấy luôn sẵn sàng để thi đấu và vẫn hy vọng còn có thể tiến lên nữa. Và khi nhìn thấy một khối lượng lớn các cặp vũ công chiều hôm qua, những người đang ở phía sau chúng tôi, chúng tôi tự cảm thấy phải đánh giá lại bản thân mình. Cần phải tiếp tục làm việc với huấn luyện viên. Chúng tôi cần phải có mặt ở Áo, bởi vì ông ấy chờ chúng tôi, và chúng sẽ phải làm việc tích cực tại đó. Chúng tôi sẽ tập trung hơn cho khiêu vũ của mình và sẽ lắng nghe ông ấy, cuối cùng sẽ nghỉ ngơi đôi chút. Mục đích của chúng tôi là thế.
    - Michael : Chúng tôi không cảm thấy mình đã đạt được rất nhiều. Có thể kể ra hàng loạt thành tích, nhưng chúng tôi cảm thấy cần phải đạt nhiều hơn nữa. Tôi nghĩ rằng, chúng tôi là cặp nhảy trẻ nhất trong vòng chung kết. Có cảm giác như chúng tôi đã ở đó lâu rồi, nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều thứ ở phía trước. Chúng tôi cho rằng, dù có tiến bộ, dù vũ điệu đã được coi là tốt, thì việc luyện tập và làm việc – đó vẫn là niềm vui và sự thoả mãn. Đó là tiền đề cho việc chinh phục những thành công mới, và chúng tôi vẫn muốn có thêm danh hiệu. Cần phải nói rằng, tôi vẫn muốn có được cảm giác thỏa mãn trước mỗi chiến thắng. Có thể sẽ rất vất vả, nhưng tôi thích thế.
    -Xin cảm ơn anh chị !

    Перевод Светланы Сенатской специально для DanceSport.Ru

    Рубрика: Знакомьтесь, ПАРА!
    Источник: www.dancesportinfo.net

    Một lần nữa cảm ơn bài dịch rất công phu của tác giả Vũ Chí Dũng.
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

Các Chủ đề tương tự

  1. Bad-Harzburg31.Lat32.Michael Malitowski & Joanna Leunis.ChaChaCha
    Bởi Lead trong diễn đàn Tài liệu - Giày - Trang phụ kiện
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 23-07-2010, 08:50 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •