Cảm ơn chú Vũ Chí Dũng với loạt bài dịch rất hay:
Phỏng vấn Malitovski và Joana Leunis :”Cho tới giờ chúng tôi cảm thấy vẫn sắn sàng thi đấu và tiếp tục phát triển”.
Chúng tôi xin chuyển tới bạn đọc cuộc phỏng vấn cuối cùng trong loạt các bài phỏng vấn được dịch sang tiếng Nga cho dancerport.ru của Svetlana Senatska - với Michael Malitovsski và Joana Leunis - vô địch thế giới và Châu Âu Latin chuyên nghiệp thuộc WDC. Những đồng nghiệp của chúng tôi từ DancesportInfo.net đã thực hiện cuộc phỏng vấn này sau chiến thắng của cặp nhảy hàng đầu thế giới tại “UK Championship – 2010”.
Chúng tôi gặp Michael và Joana ở khách sạn, thành phố Bormoute, vào buổi sáng hôm sau, khi vừa kết thúc Uk Open, nơi họ đã bảo vệ thành công danh hiệu vô địch. Chúng tôi đã có cảm giác rất dễ chịu khi tiếp xúc với căp nhảy rất nổi tiếng này. Ban đầu, chúng tôi chỉ trò chuyện với Michael, vì Joana đang bận bịu với nhà tài trợ trang phục cho chị. Và để có bức tranh toàn cảnh cho bài phỏng vấn này, chúng tôi đưa thêm phần trả lời của Joana trước các câu hỏi của chúng tôi…
Michael và Joana - Vô địch Ba Lan Latin chuyên nghiệp, vô địch thế giới và Châu Âu và họ cũng là những người chiến thắng tại Blackpool.
- Trước tiên, xin chúc mừng chiến thắng của anh chị và cũng chúc anh chị tiếp tục thành công trong tương lai. Bây giờ, chúng tôi muốn được biết, anh chị đã luyện tập khiêu vũ ở đâu và như thế nào, chúng tôi cũng muốn biết về quá trình sự nghiệp của anh chị từ khởi đầu cho tới hôm nay ?
Michael : Tôi bắt đầu tập khiêu vũ từ năm lên 8 tại thành phố Seilon Gora (BaLan). Tôi sống tại một chung cư cao tầng được xây dựng theo phong cách cộng sản (các chung cư cao tầng giống hệt nhau được xây dựng ở khắp nơi trên toàn quốc – ND). Bà Iwona Golzak cũng sống tại đây. Bà ấy ở trên tầng 10, còn tôi ở tẩng 5. Bố mẹ tôi quen với bà ấy, vào thời điểm đó ở Ba Lan không có nhiều sự lựa chọn cho các hoạt động ngoại khoá, ý tưởng hay nhất của bố mẹ tôi là kéo tôi theo sinh hoạt khiêu vũ. Chúng tôi cùng luyện tập tại CLB. Khi đó, tôi vẫn chơi đá bóng, nhưng tôi cũng thích khiêu vũ, nên thời gian đầu chúng tôi đến sinh hoạt tại CLB, sau đó tôi nhập lớp học khiêu vũ - rồi bắt đầu thi đấu từ đó.
Joana : 10 tuổi tôi mới tập khiêu vũ. Tôi cũng đã làm quen với một vài loại hình khiêu vũ từ năm lên 6. Thế nên khiêu vũ là thứ đã ngấm vào máu thịt. Hồi 3 tuổi, tôi đã nhảy với ông tôi. Ông tôi là người khuyết tật phải ngồi xe lăn. Sau đó là nhảy với bố, ông bế tôi trên tay và đung đưa tôi theo nhạc. Tôi đã mê mẩn khiêu vũ từ khi mới chập chững biết đi và trong tôi luôn chỉ có một ham muốn là được khiêu vũ.
Năm 10 tuổi tôi bắt đầu tập các vũ điệu Latin và cổ điển Châu Âu (người Châu Âu và Nga vẫn quen gọi các vũ điệu Standard là cổ điển Châu Âu – ND). Ở Bỉ, loại hình này không phổ biến lắm. Cho đến giờ cũng vẫn thế. Chúng hầu như không được tuyên truyền và cổ xuý. Rồi hoàn toàn tình cờ, có một lớp khiêu vũ cho người mới tập được quảng cáo, đại loại là “vào cửa tự do”. Tôi vừa mới ốm dậy, bố tôi biết tôi rất thích khiêu vũ, ông đọc được tờ quảng cáo và nói với tôi :”nếu con thích, bố con mình thử đến đó xem sao”.
Và tôi đã thích ngay lập tức. Tất cả bắt đầu từ đó. Phải nói là vào thời điểm đó mọi thứ rất khó klhăn - không có bạn nhảy. Có một cậu, nhưng cậu ta không muốn nhảy với tôi vì cậu ta cho rằng tôi chỉ là cô bé mới tập.
- Chắc bây giờ thì cậu ấy muốn lắm ! (cười)
Joana : Cậu ấy theo dõi tôi vài tháng xem tôi nhảy thế nào, rồi mới quyết định :”Được, có thể bạn ấy cũng có tài năng đấy”. Rồi mấy tháng nữa, cậu ấy nói :”OK, bấy giờ mình sẽ nhảy với nhau”. Chúng tôi thành một cặp và bắt đầu thi đấu, cũng nhờ bố mẹ của cậu ấy vốn là những người thuộc thế giới “thi đấu”.
Thực chất, bố mẹ bạn ấy là những huấn luyện viên đầu tiên của chúng tôi. Và nhờ bạn ấy mà tôi trở thành cư dân của làng thi đấu. Chúng tôi đã cùng nhau thi đấu trong 2 năm, nhưng niềm đam mê thực sự của cậu ấy là ballet, nên sau 2 năm thi đấu nói trên, cậu ấy đã chia tay tôi để quay trở lại với ballet. Thế là không còn bạn nhảy, nhưng tôi đã không đầu hàng. Rồi sau đó, xuất hiện một vài bạn nhảy khác.
Các bạn cũng đã biết, những buổi ban đầu thường không nghiêm túc và chẳng tồn tại được lâu. Sau đó, tôi có một bạn nhảy khác, một chàng trai thực sự tốt. Chúng tôi cặp đôi và chiến thắng trong cuộc thi vô địch Bỉ. Chúng tôi thi đấu ở mảng “10 vũ điệu”, vô địch cả Latin và cả Standard. Chúng tôi còn tiếp tục thi đấu cho tới khi anh ấy quyết định rời khiêu vũ để vào đại học (đa số các vũ công muốn theo con đường chuyên nghiệp phải bỏ việc vào đại học- ND).
Tôi lại buộc phải đi tìm một bạn nhảy khác. Chúng tôi đi xem thi đấu quốc tế, tôi đã nghe tên tuổi và nhìn thấy vài vũ công nổi tiếng. Huấn luyện viên của tôi lúc đó là Luis Van Amstel và Julia Fryer. Tôi còn một huấn luyện viên khác nữa là Olga Muller. Tôi đã từng rất ấn tượng về họ và chỉ mong sao để được như họ. Tôi biết huấn luyện viên của Luis và Julia là Ruud Vermey. Tôi có một quyển sách của ông ấy (đó là cuốn LATIN – Thinking, Sensing and Doing in American Dancing – ND) và rất quan tâm tới việc ông ấy nói gì và làm gì trong cuốn sách ấy. Có lẽ tôi đã tìm được con đường đến với ông ấy.
Lúc đó, tôi mới 14 tuổi, tôi bắt đầu luyện tập dưới sự hướng dẫn của Ruud Vermey. Ông ấy trở thành huấn luyện viên của rôi và giúp tôi tìm bạn nhảy, mà người đầu tiên là Mario Wild, một chàng trai người Slovakia. Chúng tôi cặp đôi với nhau và đạt được một số thành tích không tồi lắm trên đấu trường quốc tế. Chúng tôi tham gia hầu hết các cuộc thi và lần đầu tiên tôi gặp Michael.
(còn tiếp)
Theo vietnamdancesport.net