Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: Phỏng vấn Roman Chechel

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định Phỏng vấn Roman Chechel

    Xin cảm ơn bài dịch của tác giả Vũ Chí Dũng:

    Roamn Chechel - 4 lần vô địch Châu Á về Latin, giải nhì trong cuộc thi mở ở London, hai lần huy chường đồng giải vô địch Nga về Latin trình diễn, lọt vào chung kết Blackpool Dance Festival, nhiều giải thưởng trong các cuộc thi lớn ở Nga cũng như ở nước ngoài


    Năm 2005 Roman Chechel và Olga Kaliuznaia kết thúc sự nghiệp thi đấu để chuyển sang công việc huấn luyện, chủ yếu tại CLB KV TT “Sozvezdie” tại thành phố Khabarovsk. Chúng tôi đã thu xếp để có được cuộc phỏng vấn với họ về sự nghiệp thi đấu và huấn luyện.

    - Roman Nhikolaievich, xin hãy kể cho chúng tôi, sự nghiệp khiêu vũ của anh đã bắt đầu như thế nào ?

    - Roman : Khi tôi 15 tuổi, huấn luyện viên của chúng tôi là Irina Gabdrakhmanova. Bà ấy đã ngay lập tức đặt ra cho chúng tôi nhiệm vụ theo tinh thần Olimpic :”Đạt được trình độ cao nhất : nhanh hơn, cao hơn và mạnh hơn”. Bà ấy đã đặt ra chương trình luyện tập theo cách, mà chúng tôi (nhiều khi không tin là có thể vượt qua) phải luyện tập hàng ngày, không biết đến nghỉ ngơi là gì. Chúng tôi chỉ có thể được nghỉ vào giấc ngủ. Và đôi khi bà ấy có thể dậy từ 7 giờ sáng (ở Nga, thời điểm này được coi là sớm, nhất là mùa đông – ND), đến ngay ký túc xá để đánh thức tất cả chúng tôi dậy và đến 8 giờ đã bắt đầu khởi động…

    Hầu hết chúng tôi đều chuyển đến ở ký túc xá trong thành phố Komsomolsk trên bờ sông Amur. Chúng tôi - gồm tôi, Svetlana Bubnova, Svetlana Tkachuk, Sergey Slavski, Ruslan Rogozskin và Natalia Utkina. Cặp nhảy này hiện đang giảng dạy ở thành phố Kemerovo. Olga Kuznhesova hiện cũng đang sinh hoạt trong CLB của chúng tôi, tôi với cô ấy cũng đã kết hợp với nhau một thời gian.

    Olesia Kaliuznaia cũng đến với chúng tôi ở Komsomolck. Cô ấy được mời tới, và ảnh hường của cô ấy cũng rất nhẹ nhàng đến tập thể của chúng tôi, dù kỷ luật của Irina Gabdrakhmanova vô cùng khắc nghiệt. Bà đã thiết lập một thứ kỷ luật sắt trong CLB, thậm chí có thể coi là khốc liệt. Nhưng chính thứ kỷ luật sắt ấy cũng đã đem lại kết quả…

    http://www.dancesport.ru/images/all/...s/img_1427.jpg

    Sau đó chúng tôi đến thành phố Kemerova thử thi đấu tại đó và không thành công, và chúng tôi lại trở về Komsomolsk. Tại đây chúng tôi chỉ tham gia một giải “nghiệp dư”, và sau đó người ta khuyên chúng tôi nên chuyển sang “chuyên nghiệp”. Chúng tôi, tất nhiên, rất hồi hộp, vì vào năm 1995 cái từ “chuyên nghiệp” nghe có vẻ như một thứ gì đó rất ghê gớm, một danh hiệu rất cao sang, như viện sĩ Viện hàn lâm khoa học vậy.

    Giải đấu “chuyên nghiệp” đầu tiên của chúng tôi diễn ra tại USA, ở Miami, và ở đó tôi đã nhìn thấy các nhà vô địch thế giới, vô địch Châu Âu - Donnie Burns, Hanz Galke, Paul Killick, Alan Tolzberg, Richard Porter. Bây giờ tất cả họ đều là những huấn luyện viên hàng đầu…

    Đó là những ấn tượng không thể quên ! Chúng tôi đã cùng nhảy với họ trên cùng một mặt sàn, cùng một nhà máy, đó là trước 2002. Sau đó thế hệ những vũ công dần dần thay đổi…Chúng tôi đã nhảy ở vòng chung kết “Professional” ở Rising Star tại Blackpool, và, về nguyên tắc, ngay ngày hôm sau chúng tôi đã quyết định, rằng cần phải kết thúc. Bây giờ tôi rất bình tĩnh quan sát cuộc thi của những đối thủ trước đây. Tất nhiên, nếu có sự cần thiết, chúng tôi vẫn luyện tập và khiêu vũ, cho chính mình và cho các học viên của mình. Chúng tôi có rất nhiều học viên lớn tuổi và họ rất thích xem chúng tôi trình diễn. Còn các cuộc thi đấu đối với chúng tôi – đó là giai đoạn đã qua rồi.

    - Bố mẹ đóng vai trò như thế nào trong sự nghiệp khiêu vũ của anh ?

    - Bố mẹ tôi là những người bình thường. Những gì họ làm được cho tôi là việc họ không cản trở tôi từ khi mới bắt đầu. Còn sự việc thì như sau : tháng 8, trước kỳ thi cuối cùng tốt nghiệp phổ thông lớp 10, tôi về nhà. Và tôi nói :”Mẹ à, con đến thành phố Komsomolsk đây”. Mẹ tôi, lúc đầu phản đối, nhưng cha tôi nói :” Cứ để cho nó đi”. Họ không cản trở tôi, và đó là điều quan trọng nhất. Và họ đã giúp đỡ, trong khả năng có thể. Lúc ấy là thế nào ? Mỗi tháng cho 3 rúp và chỉ có thế. Bố mẹ cũng trang bị cho tôi trong chuyến đi này, quần cáo ấm, khăn trải giường, gối (cười), và tôi đã sống ở ký túc xá trong 5 năm.

    - Sự nghiệp khiêu vũ của anh có lên bổng xuống trầm hay một con đường bằng phẳng ?

    Roman: Lúc đầu là một con đường thẳng. Chúng tôi hiểu, rằng chúng tôi cần phải ra nước ngoài làm việc, nhưng những năm đầu tiên, năm rưỡi hai năm gì đó, chúng tôi tham gia giải đấu đầu tiên và “bay” luôn từ vòng đầu. Khi đó chúng tôi còn chưa hiểu, tại sao họ lại đánh giá chúng tôi như thế, tại sao chúng tôi lại không vượt sang vòng đấu sau ? Nhưng, khi đã có mục tiêu, sự kiên trì bền bỉ, niềm khát khao, thì bạn sẽ được tôi luyện và tích luỹ được nhiều kinh nghiệm. Chúng tôi đã quen được với nhiều người, họ đã giúp chúng tôi vỡ ra rất nhiều những gì trước đó chúng tôi chưa biết. Và qua một thời gian, chúng tôi đã vượt qua vòng đấu đầu tiên để vượt sang vòng thứ hai, rồi vòng thứ ba, rồi lọt vào bán kết.

    Tới năm 1999 ở UK Open, chúng tôi đã lọt vào chung kết, từ đó biểu đồ sự nghiệp của chúng tôi đã có đường cong đi lên. Tại Blackpool chúng tôi vào đến vòng 1/48, rồi lọt vào chung kết các cuộc thi ở Châu Á, rồi liên tục đứng thứ nhất và có giải thưởng…

    http://www.dancesport.ru/images/all/...s/img_1429.jpg

    Và chúng tôi sinh con gái đầu lòng, Dasha. Thế là thế nào nhỉ ? Sự nghiệp phải dừng lại mất một năm. Một năm sau, khi quay trở lại thi đấu, chúng tôi phát hiện ra là mọi người : cả khán giả, cả giám khảo – đã quên hẳn chúng tôi. Khi đó chúng tôi tham gia giải đấu Rising Star ở Italia, và cũng bay luôn từ vòng đầu. Thất vọng, tất nhiên, ghê gớm, thậm chí đã nghĩ – có thể đã đến lúc kết thúc ? Trong ngày diễn ra giải đấu chính chúng tôi nghỉ ngơi và gần như đã buông xuôi, Olesia và Dasha đến bể bơi, tôi loanh quanh với chiếc xe đạp địa hình, rồi sau đó chúng tôi trở về khách sạn. Olesia động viên :”Có thể , mình vẫn cứ tiếp tục đi ?”

    Chúng tôi tham gia vào giải đấu chính và thành công khi lọt vào tới bán kết. Từ đó, không còn một sự ngắt quãng nào nữa, đường cong của chúng tôi lại tiếp tục đi lên !

    - Roman Nhikolaievich, anh có nói huấn luyện viên đầu tiên của anh là Irina Gabdrakhmanova. Còn người nào khác nữa không ?

    - Roman : Vâng, huấn luyện viên đầu tiên của tôi là Irina Gabdrakhmanova. Tôi luyện tập ở chỗ bà ấy đến 1994, còn tôi đến với khiêu vũ từ 1980. Thế nên tôi luôn nhìn nhận Irina Gabdrakhmanova là huấn luyện viên đầu tiên và duy nhất của chúng tôi trong quãng thời gian đó. Những huấn luyện viên khác xuất hiện rất muộn sau này. Chúng tôi luyện tập với nhiều huấn luyện viên khác nhau, và sau đó huấn luyện viên chính của chúng tôi là Alan và Heizel Fletcher (cặp nhảy người Anh vô địch Latin chuyên nghiệp thế giớ 6 lần liên tục, từ 1976 đến 1981- ND), họ đã dẫn dắt chúng tôi. Đối với các huấn luyện viên khác, chúng tôi lấy từ họ những phần khác nhau : ở người này là tuyến nhảy, ở người khác là kỹ thuật vv…

    - Anh có luôn luôn thiết lập được quan hệ tốt với các huấn luyện viên ? Có giai đoạn nào không được bằng phẳng không ?

    - Roman: Đối với Irina Gabdrakhmanova không ai có quyền thắc mắc này nọ. Đến lớp là làm việc ngay lập tức. Thích phải không ? làm việc đi, không thích à ? chào tạm biệt ! “Không muốn – chúng tôi bắt phải muốn, không thể - chúng tôi dạy, không có ria mép - chúng tôi sẽ làm cho bạn bộ ria mép”. Đã đến, nghĩa là phải luyện tập ! Khi đó không như bây giờ đâu : “Mời các bạn cùng thử cái này xem nhé”. Và chẳng có ai “thử”. Khi đó, chúng tôi đến lớp có nghĩa là lập tức luyện tập. Khẩu hiệu của chúng tôi là :” Bạn cần phải trở thành số 1 và hết”. Thứ hai, thứ ba - cái này không phải cho chúng ta.

    - Anh tự định ra phong cách của mình để giảng dạy hay anh lấy phong cách từ ai đó ?

    - Roman : Trong tập thể của chúng tôi trước đây, khi chúng tôi bắt đầu con đường phát triển của mình, chúng tôi gìn giữ một phong cách riêng, rất nghiêm ngặt. Với chúng tôi, những người đã từng làm việc ở nước ngoài rồi sống ở đó, va chạm với mọi người xung quanh mình, chúng tôi đã lựa chọn phong cách riêng cho mình. Chúng tôi có hướng tới kết quả, nhưng chúng tôi không toan tính ép học viên phải theo bản sắc của mình. Chúng tôi luôn dành cho các học viên quyền được lựa chọn, và cái chính, bắt họ phải suy nghĩ và tự học cách đạt tới mục tiêu đã đề ra, bởi vì chỉ có mong muốn không chưa đủ. Còn điều này nữa, tôi không bao giờ nói, rằng những cặp nhảy của chúng tôi là tốt nhất, chúng tôi chỉ cố gắng hướng tới việc họ trưởng thành và phát triển trong khiêu vũ. Bởi vì ngoài chúng tôi ra còn có nhiều huấn luyện viên khác nữa cũng mong muốn cho các cặp của mình trở thành số 1, và các cặp nhảy đương nhiên cũng mong như thế.

    (còn tiếp)
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

  2. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    2,213
    Cảm ơn / Thích

    Mặc định

    - Anh có luôn mong muốn sẽ ở lại môi trường này để làm công việc giảng dạy và huấn luyện hay anh còn có những phương án khác, sau khi kết thúc sự nghiệp khiêu vũ của mình ?

    - Roman : Tôi cảm thấy, tôi vẫn còn đủ sức lực, để làm việc trong dòng chảy của khiêu vũ. Tuy nhiên, tôi cũng không loại trừ những khả năng khác. Và nếu tôi muốn từ bỏ khiêu vũ, tôi có thể làm việc tại một công sở nào đó, hoặc cũng có thể là một công việc khác, nhưng nó phải là công việc có quan hệ với mọi người và xã hội.

    - Quan hệ của anh với bạn nhảy như thế nào ?

    Roman : Olesia là người hiểu biết và cởi mở. Có lúc thì trắng, có lúc thì đen. Đó là sự khác biệt so với tôi. Tôi là người có thể tô màu lên những góc cạnh. Ở cô ấy chỉ hoặc “cần phải” hoặc “không được”, không có cái thứ ba. Trong tư duy của cô ấy không có khái niệm “có thể”. Ngay sau khi gia nhập vào tập thể, cô ấy đã như thế. Chúng tôi sống ở ký túc xá, còn cô ấy sống ở nhà với cha mẹ tại thành phố Komsomolsk- trên sông- Amur. Olesia – là con một trong gia đình, được chu cấp và chiều chuộng tất cả những gì cô ấy muốn. Nhưng cô ấy có khả năng thể thao vì cô ấy đến với khiêu vũ sau khi đã tập luyện thể dục tự do, nên cô ấy có nền tảng tốt.

    Khi chúng tôi được phân công cặp đôi với nhau, cô ấy đã nói ngay rằng đừng có vội vàng với những thứ đã được đề nghị, và “ ở thời điểm này anh là tốt nhất, và tôi còn muốn phải tốt hơn”. Điều quan trọng nhất – chúng tôi đã tìm được ngôn ngữ chung, chúng tôi quyết định sẽ tôn trọng lẫn nhau. Những việc còn lại - nếu cô ấy chưa được, tôi sẽ giúp, nếu tôi có cái gì đó chưa được – cô ấy sẽ giúp. Chúng tôi đã cùng nhau theo cách như vậy để đi trên con đường chung của sự nghiệp chuyên nghiệp.

    Những gì liên quan đến quan hệ riêng tư, ngay trong ngày đầu tiên cô ấy đã nói ngay :”Được, coi như xong, anh là của tôi. Anh hiểu không ? Anh là của tôi. Nếu không ? Có nghĩa là sẽ rất tồi tệ đấy” (cười). Không có một phương án nào khác.
    Olesia cũng thiết lập nhiều kế hoạch, sau khi chúng tôi chuyển sang CLB “Fiesta”, anh phải hiến dâng toàn bộ, cả thời gian cả sức khoẻ - chỉ để phụng sự tôn chỉ phải là người số 1, người tốt nhất. Giống như ở bà Gabdrakhmanova vậy, làm sao để mọi sự đều tốt. Đó là một phẩm chất tuyệt vời. Chưa ai có được phẩm chất như thế. Chẳng có sự dịu dàng mềm mại nào hết.

    - Ai là chính trong cặp nhảy của anh ?

    Roman : Không ai là chính cả. Khi chúng tôi còn luyện tập ở chỗ Irina Gabdrakhmanova, người nam phải là chính, chúng tôi còn bị cấm không được gọi tên bạn nhảy nữ mà chỉ được gọi theo họ (một cách gọi tỏ sự tôn trọng)
    Sau đó, khi chúng tôi đã là cặp nhảy độc lập, rồi từng làm việc ở nước ngoài, chúng tôi đã có những thay đổi nhất định trong vấn đề này. Chúng tôi được giải thích thể nào là bạn nhảy nam thế nào là bạn nhảy nữ. Bạn nam là người dẫn, bạn nữ là người theo. Nhưng mỗi người tự làm công việc của mình. Nhưng cần nêu ra đề tài ai làm việc vì ai thì cũng sẽ bùng nổ nhiều vấn đề, chẳng ai thèm nghe ai, cứ như nước đổ đầu vịt, đại loại như thế. Trong cặp của chúng tôi không có ai là lãnh đạo cả. Chỉ là một bạn nhảy nam và một bạn nhảy nữ. Và mỗi người thực hiện công việc của mình. Chúng tôi, tất nhiên, không theo tôn giáo nào. Và chúng tôi có thể cãi nhau, cũng là “chuyện hàng ngày ở huyện”. Mỗi người trong chúng tôi có thể đồng ý hoặc không đồng ý, chúng tôi có thể tranh luận với nhau, có thể cũng không tranh luận và thường là thoả thuận rất nhanh. Đó là công việc, mỗi người có thể có quan điểm khác nhau.

    Còn trong cuộc sống…Trong cuộc sống tôi luôn ý thức rằng phụ nữ trong bất cứ trường hợp nào phải là lãnh đạo. Dù người đàn ông có bứơng bỉnh đến mấy thì người phụ nữ kiểu gì cũng muốn là thống soái. Cô ấy có nhiều lúc coi người đàn ông là cái xe ôtô mà cô ấy phải là người ngồi sau tay lái trong bất cứ trường hợp nào…

    - Cặp nhảy của anh đã tiếp nhận thành công và thất bại như thế nào ?

    - Roman : Chúng tôi chưa bao giờ phải xé áo, cho dù những cay đắng trào lên cổ họng không phải một lần. Olesia có lần đã nói :” Thế là thế nào nhỉ, chả nhẽ tôi tồi hơn cả 250 cặp vũ công Nhật Bản ?!”. Con đường mà chúng tôi đã đi trải qua cả thất bại và chiến thắng. Tất nhiên, thật cay đắng, khi bạn lần đầu tiên tham gia một giải đấu lớn và bị loại ngay từ vòng đầu. Đơn giản là cần phải làm gì đó để cho người ta biết đến bạn và đánh giá bạn. Cần phải làm việc một cách bền bỉ và biết ướp lạnh cái đầu. Sau đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Thế rồi, khi chúng tôi đã lọt vào bán kết, chung kết, nhiều cặp nhảy đã “bay” ngay từ vòng đầu sẽ nhìn chúng tôi rồi cũng phán :”Thế là thế nào nhỉ ? chả nhẽ chúng ta nhảy tồi hơn những cặp này ?”. Và đó cũng là chuyện bình thường.

    http://www.dancesport.ru/images/all/...s/img_1428.jpg

    Cho nên, khi chiến thắng, tất nhiên, là sung sướng. Cho dù bạn có xem xét, nhìn nhận về việc mình đang thi đấu ở đâu, tại sao mình lại đứng thứ nhất. Nếu bạn đang thi đấu ở đâu đó – như ở Hồng Kông chẳng hạn, đó là một chuyện, còn ở Blackpool, đó lại là một chuyện hoàn toàn khác… Còn nếu ở Blackpool mà bạn vào được tới chung kết - đó sẽ là một niềm vinh dự rất lớn.. Không thể diễn tả nổi cảm xúc, khi người dẫn chương trình đọc số của mình. Đó là một cảm xúc như thể mình bay lên, như được tiêm liều thuốc kích thích vậy…Và khi âm nhạc nổi lên bạn sẽ nhảy với một sự thoả mãn tột độ, với một sự say mê cuồng nhiệt đến mức vòng chung kết qua đi rồi và lúc đó có thể đã là 1 giờ sáng mà bạn vẫn còn muốn được nhảy nữa.

    Chúng tôi rất muốn để âm hưởng của Viến Đông Nga vang lên trong thời điểm này và sẽ liên tục vang lên trong tương lai. Chúng tôi ngụ ý muốn nói rằng chúng tôi đã rất may mắn - nhờ hoàn cảnh thuận tiện và thêm nữa là chúng tôi có những nhà tài trợ tuyệt vời, thậm chí không thể gọi họ là nhà tài trợ mà họ là những người bạn. Họ hiểu chúng tôi và họ cũng hiểu họ cần gửi tài trợ đến địa chỉ nào. Khi chúng tôi từ Blackpool trở về, tất cả các xí nghiệp lớn, nhà máy sản xuất máy bay đã vui mừng chào đón chúng tôi…Sẽ rất tồi tệ nếu cho rằng khiêu vũ chỉ cần cho chúng tôi, các huấn luyện viên, cho các bậc phụ huynh và các cặp nhảy. Tất cả bỗng trở nên gần gũi nhau thành những vòng tròn nhỏ gồm những con người, mà trong đó, khiêu vũ đã trở nên thịnh hành và tất cả đều yêu thích.

    http://www.dancesport.ru/images/all/...s/img_1430.jpg

    - Tại sao anh lại quyết định ở lại Viễn Đông xa xôi, nơi mà thể thao gặp nhiều khó khăn trong sự phát triển ?

    Roman : Tôi không giấu diếm một sự thật là chúng tôi đã tự đến đó. Chúng tôi sống ở Mỹ gần một năm, nhưng có lẽ là ở đó không sống được. Chúng tôi không muốn nói rằng chúng tôi là người yêu nước, điều này có vẻ quá cao đối với tôi. Chỉ đơn giản là chúng tôi cảm thấy chúng tôi có thể sống ở đây, và hơn nữa, chúng tôi sống trên đất nước của mình, được nói bằng ngôn ngữ của mình, được giao tiếp với những người tốt. Cũng có thể, vào ngày mai tôi sẽ tới làm việc ở Trung Quốc, hoàn toàn có thể như vậy. Tôi có thể tới Makao, tới Hồng Kông, quỹ thời gian của tôi còn nhiều và vẫn cho phép tôi làm như thế. Nhưng “ở đây chúng tôi không đủ no”, - như cách nói trong một bộ phim hoạt hình khá nổi tiếng…(cười).

    - Tại sao anmh không đến Maskva ?

    Roman: Chẳng có cạm bẫy nào ở đó cả. Tôi có bạn bè hiện đang sống ở Maskva. Cũng chẳng báu gì, hàng tỷ người, có tàu điện ngầm, nhưng hai giờ để đến nơi làm việc, hai giờ để tới công viên, hai giờ để đến trường đón con và hai giờ nữa để về nhà. Họ thích như thế. Còn người ta đến đó để làm gì ? Vì những đồng Rúp có vẻ dài hơn, so với ở đây, cứ cho là nó gấp đôi đi, nhưng họ là ai ở đó ? Họ bổ sung mình vào danh sách 12 triệu người của thành phố và họ làm gì ở đó ? Chỉ bằng khiêu vũ thôi, vì ngoài khiêu vũ ra họ chẳng có thể làm gì khác, mà cái thị trường này lại đã quá bão hoà rồi, rằng cứ nói đến tên tuổi là có ngay câu trả lời :”Vâng, vâng, chúng tôi biết rồi !”, ở Maskva sự cạnh tranh khốc liệt hơn nhiều…

    - Thế còn công việc ở Mỹ của anh thế nào ?

    Roman : Đó là năm 1996, khi tình hình ở Nga rất phức tạp. Chúng tôi sang Mỹ và sống ở đó gần 1 năm – nói thật, phải nói là chạy đấy (cười). Tất cả đều xa lạ. Văn hoá, tư duy. Chúng tôi cảm thấy bắt đầu chán nản. Ở đó tất cả đều được đặt trên đồng tiền. Makxim Kozevnhikov đã từng kể cho tôi nghe :” Chúng tôi đã có lúc không còn đồng nào, tôi 5 ngày trời hầu như không có cái ăn !”. Tôi nghĩ thầm : “ Thân làm tội đời như thế để làm gì ? Để làm gì ?”. Và chúng tôi đã có thời điểm, khi chúng tôi cần phải đưa ra một quyết định : hoặc chúng tôi sống ở Mỹ, đơn giản là chỉ dạy khiêu vũ, và sống tốt, hoặc chúng tôi sống ở Mỹ, để khiêu vũ với một quả táo chia tư : - hai miếng buổi sáng, hai miếng buổi chiều. Việc gì phải sống như thế, nếu ở quê nhà mọi việc vẫn tốt đẹp ?

    - Thế công việc huấn luyện của anh ở Mỹ và ở Nga có khác nhau nhiều lắm không ?

    Roman : Tập khiêu vũ vũ ở đó, chủ yếu là các cụ ông và các cụ bà ! Chỉ có ở New York, Califocnia, nơi có cộng đồng đông đảo người Nga mới có ai đó dạy khiêu vũ cho trẻ em. Còn ở các bang khác chỉ toàn những người ở độ tuổi trung niên trở lên tập khiêu vũ. Như tôi đã nói đấy, các cụ bà và các cụ ông 70, 80, thậm chí 90. Đó là những học viên của tôi ở USA…

    - Thế còn khiêu vũ thể thao ?

    Roman : Ít thanh niên lắm. Hãy xem bất kỳ vòng chung kết nào, ngay cả vòng chung kết độ tuổi thanh niên. USA – toàn là tên Nga. Ở độ tuổi người lớn cũng thế, USA – toàn là tên Nga cả. Cho nên, USA - một quốc gia tốt, nhưng để sang đó chỉ là những người không còn nơi nào để đi nữa.

    http://www.dancesport.ru/images/all/...s/img_1431.jpg

    - Roman Nhikolaievich, quan điểm của anh thế nào, thế giới khiêu vũ đã thay đổi ?

    Roman: Trước kia mọi việc đơn giản hơn. Bây giờ thì nào cấm đoán, bắt bớ, khuyến cáo. Phải hữu hảo với cái này, không được hữu hảo với cái kia, không được đi - tới đó, còn đi tới đây - thì được. Các giám khảo bị truất quyền… Điều này thật vô nghĩa ! Rất nhiều, rất nhiều những tiêu cực trong khiêu vũ !

    - Thế còn bản thân khiêu vũ ?

    Roman : Khiêu vũ đã biến đổi. Thời gian biến đổi, phong cách biến đổi, là một Mod khác rồi. Khiêu vũ Ballroom – cũng đã trở thành Mod. Đã có thời của Disco, tất cả đều nhảy Disco, rồi đến thời của Michael Jackson, sau đó Hip–Hop, rồi đến Jaz. Hiện có rất nhiều kỹ năng có chất lượng và phức tạp.

    - Có vẻ như những nam vũ công ngày này kém dũng cảm hơn, đây là hiện tượng nhất thời chứ ?

    Roman : Tôi nghĩ, đúng thế đấy (cười). Bây giờ là một thứ Mod, các cô gái thường thích cặp với các vũ công trẻ. Hãy xem các vòng chung kết hiện nay – chúng không còn là những vòng chung kết, ví dụ, 7 năm trước. Chung kết bây giờ trẻ hơn. Trước đây, ở 10 vũ điệu, độ tuổi thường là trên 35…

    - Roman Nhikolaievich, cảm ơn anh đã rất cởi mở với những câu hỏi của chúng tôi. Sau cùng, xin anh nói đôi điều về những kế hoạch của anh ?

    Roman : Đơn giản là tôi vẫn làm việc. Tôi làm công việc với mong muốn sao cho những người đến với tôi sẽ nhận được những gì họ muốn và đạt được mục tiêu mà họ đề ra. Tôi muốn có một sàn tập tốt, những học viên tốt, những vũ công tốt…Tôi sẽ tổ chức giải đấu, và cũng có vài ý tưởng nữa trong khiêu vũ cho người lớn.

    - Chúc anh luôn thành công !

    Автор: Антонина Климина
    Рубрика: Персона
    Источник: www.dancesport.ru
    Trao đổi thông tin & thảo luận về khiêu vũ trên facebook, mời bạn click ở đây: "Hội Khiêu vũ FDC Hải Dương"
    ================================================== ===========
    Chủ nhiệm CLB KV FDC Hải Dương: Quốc Chiến 0989 26 20 26. FB: Trần Quốc Chiến

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •